
đống tài liệu, Vũ Chiêu Huấn vội vàng cáo lui. Nữ nhân này tinh khôn kinh khủng, dám âm mưu trên đầu anh.
"Ah! Chiêu Huấn đâu?" Vũ Chiêu Duy thẩm duyệt được một lúc, ngẩng đầu lên mới chú ý trên bàn hình như có bớt ít tài liệu.
"Đó! Anh ta đi rồi, anh ta nói mình rảnh rỗi không có việc làm, thuận tiện giúp anh chia sẻ một ít công việc." Lâm Nghi Trăn trở lại chỗ ngồi, hời hợt nói.
"Như vậy, mấy phần báo cáo kế toán này cô thay tôi mang về, còn có những công văn quan trọng này mang ra ngoài. Mang toàn bộ văn bản chính trong E-mail in xuống, tôi muốn xem qua. Còn nữa, gọi thư ký Chu liên lạc nhà hàng đặt trước một bàn tiệc…."
Nghe Vũ Chiêu Duy nói liên tục không ngừng, giao phó một đống công việc, nếu không phải cô có kinh nghiệm đi làm phong phú, cũng học được một ít phương pháp ghi chép nhanh, nếu không thì khó mà theo kịp anh. Lâm Nghi Trăn vừa nhớ vừa cười khổ nghĩ, đối với danh hiệu "Điên cuồng công việc", Chiêu Duy quả là không thẹn. Bận rộn một ngày, bận đến nổi hồn nhiên không hay thời gian trôi qua, Lâm Nghi Trăn duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, nhìn đồng hồ đeo tay, oa! Cũng đã tám giờ. Khó trách bụng ừng ực ừng ực kêu lên.
"Chiêu Duy." Nhỏ giọng kêu người đàn ông vẫn đang vùi đầu làm việc, cô đi về phía anh, không chút nghĩ ngợi liền dùng đôi tay ôm lấy anh từ phía sau, đem đầu dựa sát vào cổ anh, ý đồ gợi lên sự chú ý của anh.
Thân thể Vũ Chiêu Duy cứng đờ, cảm thấy sau lưng là cơ thể mềm mại ấm áp, làm khắp người anh nóng ran khác thường, thành công khiến cho anh dừng công việc lại.
"Bụng của tôi đói." Sớm biết đi làm với anh khổ cực như vậy, cô tình nguyện đi làm nhân viên cửa hàng.
Vũ Chiêu Duy mỉm cười, "Thì ra là đói bụng rồi." Anh không biết là nên khóc hay cười, chỉ vào thời điểm muốn ăn cô mới có thể nghĩ đến anh, nhưng mà, hôm nay cũng đều nhờ cô.
Anh hoàn toàn không hay giờ phút này không khí có biết bao thân mật, trở tay lại nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, "Vậy muốn ăn cái gì?" Anh ngẩng đầu lên, đậm đặc hơi thở nam tính không hề báo trước phà vào lỗ tai cô, làm lòng của cô không khống chế được mà cuồng dã đánh trống reo hò, thân thể cũng chạy loạn từng trận cảm giác tê dại, hô hấp nhét đầy hơi thở đàn ông của anh, là một loại hương tóc nhàn nhạt cùng mùi xà phòng, lại không thấy khó chịu mùi thuốc lá, cũng không có mùi nước hoa, là một mùi sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, thuộc về anh, mê hoặc thần trí cô.
"Muốn ăn. . . . . ." Khi cái ý niệm "Anh" xông vào đầu thì Lâm Nghi Trăn thiếu chút nữa cắn rơi đầu lưỡi, một trận nóng rực vọt lên. "Cái gì?" Vũ Vhiêu Duy cố gắng đem cô tách ra một chút, nhưng một khi đã gần sát làm thế nào cũng không buông ra được, mà luật động trái tim dần dần tăng nhanh.
"Tôi chưa từng đến bữa tiệc lớn nào cả, anh có thể dẫn tôi đi mở mang kiến thức một chút được không?" Bỏ đi cảm giác ngượng ngùng và suy nghĩ kỳ lạ kia, cô thản nhiên cười, cả người dán trên người anh, đem trọn trọng lượng thân thể bám vào anh.
Phụ nữ hám tiền! Trong khoảnh khắc đó, lý trí anh trở lại, cô chỉ là vị hôn thê giả của anh, "Được rồi! Thu dọn đồ đi, chúng ta đi thôi!" Buông cô ra, lắng đọng trong lòng lại ầm ĩ sôi sục, mạng sống của anh chỉ có sự nghiệp, sao dung nạp tình yêu được? Khi hai chữ này thoáng qua, đột nhiên trong đầu như có một tiếng rầm vang, chẳng lẽ anh đối với cô động lòng?
"Thế nào? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Lâm Nghi Trăn xốc balô lên, đi tới bên cạnh anh, "Nếu thân thể anh không thoải mái, chúng ta về nhà thôi." Thật ra thì cô thích nếm thử tài nghệ của anh hơn. Khuôn mặt anh rất tuấn tú, tài hoa, chỉ số thông minh cao, năng lực vượt trội, giàu có, hình thể cường tráng, nam nhân thập toàn như vậy còn tìm ở đâu được? Duy chỉ có tình yêu anh lại không cần! Điều này làm trái tim cô như cảm giác mất mát, cô thật không nên hy vọng hảo huyền.
Vũ Chiêu Duy không nói gì, đem công văn thu hồi, tắt laptop.
"Đi thôi!" Anh đứng dậy đi ra cửa chính.
Lâm Nghi Trăn không ngừng đuổi theo.
Đi ra phòng làm việc thì bên ngoài vắng vẻ, chỉ có tổng giám đốc đáng thương nhất còn phải làm thêm giờ, hơn nữa mỗi ngày làm thêm giờ cũng không có tăng lương. Càng nhìn càng khiến Lâm Nghi Trăn thay Vũ Chiêu Duy bất bình, thì ra là làm tổng giám đốc so với nhân viên còn khổ cực hơn, không chỉ phải nuôi người nhà mà còn phải gánh chịu nguy hiểm, phải biết công ty cũng không phải là một người, mà là toàn thể nhân viên, công ty mà sụp đổ thì tệ lắm là anh còn có thể đi làm đầu bếp, nhưng tất cả nhân viên sẽ thất nghiệp, phải tìm cách mưu sinh. "Đinh đang!" Thang máy đã đến, cô theo anh đi vào, không kìm hãm được mà ôm lấy cánh tay cường tráng của anh, cô muốn ôm lấy anh từng khắc một.
Vũ Chiêu Duy nhàn nhạt liếc cô một cái, cũng không có mở miệng.
Thang máy từ từ đi xuống, trong hai người ai cũng không đánh vỡ không khí trầm mặc này, cho đến khi dừng ở một lầu nào đó, đi vào là một đám tam cô lục bà, họ không chú ý tới anh và cô đang đứng trong góc liền bắt đầu ồn ào.
"Năm nay kinh tế sa sút, không biết tiền thưởng cuối năm có giảm hay không?" Cô gái mặc đồ đỏ, trên mặt