
hân viên phòng giải phẩu
chữa trị và chăm sóc.
Ám Dạ Lệ giống như từ trong bóng tối đi tới, khuôn mặt lãnh khốc từ đầu đến cuối không có bất cứ biểu cảm gì.
Cửa chậm rãi đóng lại, Lâm Mỹ Diễm đứng dậy dò xét, ánh mắt dừng trên cánh
cửa cùng Ám Dạ Lệ hợp thành một, ngay cả một khe hở cũng không có , mới
nặng nề mà ngã xuống giường.
Đôi mắt tối tăm phụt ra ánh sáng hung ác lạnh buốt, môi mỏng giống như lưỡi đao sắc bén, hé mở thở nhẹ: "Phụ nữ vô dụng."
"Đường chủ." Người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng bên cạnh, cung kính khẽ gọi Ám Dạ Lệ một tiếng.
"Như thế nào?"
"Bởi vì độc châm đâm vào bụng quá sâu, cho nên độc châm đã cắm vào thai nhi
trong bụng cô ấy, đứa nhỏ đã không có nhịp tim rồi. . . . . ." Bác sĩ
nơm nớp lo sợ nói, rất sợ Ám Dạ Lệ mất hứng, khiến cho hắn chịu không
nổi.
Mày rậm của Ám Dạ Lệ nhíu chặt giống như thanh kiếm, từ từ xoay người, mặt
nạ bên trái mặt hiện lên một mảnh sắc bén, "Ông nói trong bụng của Lâm
Mỹ Diễm có đứa nhỏ?"
Giọng nói lạnh nhạt vang lên, giọng nói không có một tí nhấp nhô, nghe không
ra hắn có cảm xúc gì, nhưng lại mang theo một loại tàn ác lạnh lẽo.
"Dạ. . . . . . Dạ!" Bị Ám Dạ Lệ hỏi như thế, trán bác sĩ bắt đầu ứa ra mồ hôi lạnh, "Đứa nhỏ đã được sáu tuần rồi."
Tròng mắt hơi híp lại, khẽ cười nói: "Thật tốt, Lâm Mỹ Diễm lại dám gạt tôi
giữ lại đứa nhỏ! Trực tiếp cắt đứt tử cung của cô ta đi!"
Đây chính là cái giá phải trả vì dám cả gan giấu giếm Ám Dạ Lệ, Lâm Mỹ Diễm muốn làm mẹ có phải hay không, như thế khiến cho cô ta đời này cũng
đừng nghĩ đến có cơ hội làm mẹ.
"Đường chủ, độc trên người Lâm tiểu thư có thể giải, đối với tử cung cũng
không có tổn hại gì, nếu cắt đứt tử cung thì đời này cô ấy sẽ không có
khả năng sinh con nửa."
Ám Dạ Lệ không kiên nhẫn nhướng đuôi lông mày, "Chẳng lẽ tôi không biết?"
"Nhưng mà, Đường chủ. . . . . . Đối với một người phụ nữ hai mươi tuổi, cướp
đoạt cơ hội làm mẹ cả đời cô ấy không phải là quá tàn khốc sao."
"Chẳng lẽ tôi làm chuyện gì, cũng cần ông tới chỉ dạy?"
Con ngươi sắc nhọn cùng hơi thở ác liệt của Ám Dạ Lệ bắn ra, mồ hôi lạnh
của bác sĩ bắt đầu chảy ròng ròng, "Thật ra, Đường chủ, muốn làm cho Lâm tiểu thư không thể mang thai, ngoại trừ cắt bỏ tử cung, còn có một cách khác, mang vòng là được."
"Vậy ở đây lải nhải cái gì, còn không mau đi làm!"
Nhìn bóng lưng run rẩy của bác sĩ, đôi mắt tối tăm bắn ra ánh sáng quỷ
quyệt, thì thầm nói: "Ám Dạ Tuyệt, lần này có phải tôi nên cám ơn cậu đã giúp tôi giải quyết một tai họa hay không? Xem ra cái mạng nhỏ của cậu
đủ vững chắc , lần này xem như cảnh cáo nhỏ, tôi sắp xếp lâu như vậy,
trò chơi mới vừa bắt đầu, lần này giúp cậu chơi đùa một chút! Thứ cậu
tặng trên người tôi, tôi sẽ từng chút từng chút một trả lại cho cậu!"
Ngón tay gầy gò của hắn sờ lên mặt nạ lạnh buốt, đôi mắt lóe ra lửa giận hừng hực.
Lời tác giả: *** Ám Dạ Tuyệt cùng Ám Dạ Lệ rõ ràng là hai anh em, vì cái gì lại trở mặt thành thù? Cuối cùng Ám Dạ Lệ có kế hoạch kinh người gì?
Tuyết Sắc từ từ sẽ công bố... ~~~ ủng hộ và cổ vũ của bạn là động lực
lớn nhất của Tuyết Sác, hãy nhớ giành một yêu thích...! Hôm sau.
Ánh mặt trời buổi sáng mùa thu nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống như sữa bò pha
loãng, mang theo một loại ý cảnh mông lung thơ mộng. Nguyệt Minh Khâu
đắm chìm giữa một đám sương mù, làn khói lờ mờ mềm mại thanh thoát trôi
nổi ở giữa không trung.
Phòng khách chính Nguyệt Minh Khâu.
Sau khi lấy đạn ra và băng bó vết thương Nguyệt Tiêm Ảnh đã được đưa tới nơi này.
Bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng im bên cạnh giường, hai tay Ám Dạ Tuyệt bỏ
vào túi quần, trong lòng dương dương tự đắc ( vui sướng vênh váo), sợi
tóc ướt át hơi hơi dính lại, dính lại trên trán, chứng minh hắn vừa mới
từ bên ngoài trở về.
Hắn kéo Đinh Hạo Hiên vào câu lạc bộ "Hoàng Đình" uống rượu cả đêm, thiếu
đi Nhâm Mục Diệu, tiểu tử này hiện tại có bà xã, hiện tại đang tranh
giành làm ông xã "Nhị thập tứ hiếu", nếu là anh em tốt, thì nên chấp
nhận tính cách khác thường không có nhân tính của hắn. ( Câu chuyện của
Nhâm Mục Diệu và Kiều Tâm Du [Gặp gở tổng giám đốc tuyệt tình tàn khốc'> ) không hiểu sao tối hôm qua Ám Dạ Tuyệt phiền muộn không dứt, trong đầu
đều là gương mặt trắng bệch của Nguyệt Tiêm Ảnh, còn có vẻ mặt chịu đựng đau đớn. Hắn là vì lỡ tay bắn cô bị thương cho nên mới cảm thấy áy náy?
Áy náy? Hắn là ai vậy, đường đường là lão đại tổ chức "Ám", khắp nơi đều
nói hắn là người không có tình cảm "Ám La Sát" làm sao có thể có áy náy.
Hắn tự giễu , nét mặt biểu lộ một chút cười nhạt.
Đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh ngủ của Nguyệt Tiêm Ảnh,
khuôn mặt nhỏ xinh, ngũ quan xinh xắn, da thịt trắng nõn giống như thạch hoa quả mềm mại, dường như thừa ra một lớp nước, chạm vào nhẹ nhàng có
thể bật ra nước. Bộ dáng thanh niên đẹp đẽ như vậy, tại sao trên người
hắn lại lộ ra một cổ hơi thở nữ giới mềm mại chứ?
Ánh mắt từ từ đi xuống —— dừng lại ở trên cái cổ giống như gốm sứ ——
Liền bừng tỉnh hiểu ra.
Ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh chậm rãi mở ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng
đại