
au có Tuyệt ca ca và Lệ ca ca chơi với em
rồi."
Xưng hô Lệ ca ca này kích thích lực chú ý của Ám Dạ Lệ, hắn quay đầu, mang
theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu liếc nhìn Mộ Trần Tuyết một cái.
. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nhất định sau này giữa bọn họ sẽ vĩnh viễn dây dưa, quan hệ dây dưa không rõ.
Đột nhiên cô cảm thấy đầu càng ngày càng khó chịu, mỗi lần nhớ lại chuyện
cũ năm năm trước, trái tim đều co rút đau đớn như bị xé nát, giống như
có cái gì đó ngăn chặn hô hấp của cô.
Dần dần, đoạn hình ảnh này càng ngày càng mơ hồ. . . . . .
————
"Ừ. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh nỉ non một tiếng, ánh sáng chiếu vào đôi mắt cô, chậm rãi mở to mắt.
"Không nên cử động!" Giọng nói xuyên qua một tầng khẩu trang thật dày truyền ra, giống như từ chỗ rất xa đến.
Một đôi mắt sáng rực như vì sao dừng ở trên miệng vết thương của cô, đôi mày nhíu chặt có thể thấy được hắn rất chuyên tâm.
"Cần gây tê không?" Giọng nói Hạ Khiêm Dật trong veo mà lạnh lùng không khỏi làm cho người ta có loại cảm giác xa cách.
Nguyệt Tiêm Ảnh hơi sững sờ, nói: "Tôi không cần."
"Cậu cắn chặt cái này đi, mở miệng vết thương lấy đạn sẽ có chút đau." Hắn đem một miếng băng gạc đặt bên miệng cô.
Cô lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra mạnh mẽ quật cường, "Cám ơn anh, tôi có thể chịu được!" Bản thân từng trải qua cảnh cửa nát nhà tang,
từng trải qua những cơn đau đớn kéo dài, cô giỏi nhất chính là —— chịu
đựng.
Hạ Khiêm Dật lười biếng nói: "Tôi thu lại lời nói trước, không phải là một chút đau, mà là rất rất đau, nếu cậu lộn xộn, động đến miệng vết
thương, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Nguyệt Tiêm Ảnh thờ ơ liếc hắn một cái, khẽ mở cánh môi trắng bệch ra, nhàn nhạt phun ra ba chữ, "Thật dài dồng."
Vừa nói xong, Hạ Khiên Dật giống như trả thù lúc Nguyệt Tiêm Ảnh còn chưa
chuẩn bị sẵn sàng, dao giải phẫu đã cắt vào thịt của cô, mũi dao sắc bén chạm vào da thịt cô, máu tươi đỏ thẳm liền chảy ra.
Nguyệt Tiêm Ảnh cắn chặt răng, tay gắt gao níu chặt ga giường, mu bàn tay gầy gò nổi lên đầy gân xanh.
Cái kẹp gấp đạn dính đầy máu, "Đinh ——" một tiếng, rơi xuống cái mâm gốm sứ.
Cô không một tiếng kêu đau, điều này làm cho Hạ Khiêm Dật nhìn cô với cặp
mắt khác xưa, nhanh nhanh băng bó miệng vết thương của cô.
"Tốt." Một bên Hạ Khiêm Dật thu dọn dụng cụ, một bên hỏi: “Tại sao cô lại giả trai?"
Hai mắt nhắm chặt bỗng dưng mở ra, đôi mắt lập lòe một chút ánh sáng, cô
vừa cúi đầu thấy, áo sơ mi bên ngoài đã bị cởi ra, trên người chỉ còn
lại vải quấn quanh ngực.
Trên gương mặt nhợt nhạt hiện lên chút lung túng, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Việc này. . . . . . tổ chức ‘Ám’ chỉ nhận đàn ông, còn phụ nữ?"
"Ý của cô chính là vì có thể dễ dàng gia nhập tổ chức ‘Ám’, cho nên mới
giả trai." Biểu hiện trên khuôn mặt Hạ Khiêm Dật, lộ ra một cảm giác
thần bí sâu không lường được.
"Ừ!" Nguyệt Tiêm Ảnh gật gật đầu, "Anh có thể giúp tôi giữ bí mật này không? Ngộ nhỡ. . . . . . Để cho Tuyệt thiếu biết tôi là phụ nữ , thì. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cũng không thể tưởng tượng ra hậu quả, dựa theo thủ
đoạn hung ác tuyệt tình lãnh khốc của Ám Dạ Tuyệt, thì không chỉ là bị
đuổi ra tổ chức "Ám" đơn giản như vậy.
Đôi mắt của Hạ Khiêm Dật sáng rực giống như ngôi sao nhìn chằm chằm cô
không chớp mắt, muốn thăm dò một chút giả dối của cô, nhưng đôi mắt như
nước mùa thu kia giống như có ma lực, hấp thu lấy hồn phách của hắn.
"Được, tôi đồng ý với cô." Hạ Khiêm Dật trả lời, dùng sự lạnh nhạt che dấu dao động trong lòng hắn, "Vết thương không có gì quan trọng, bị thương
ngoài da thịt chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng là có thể khỏi hẳn."
Nguyệt Tiêm Ảnh đỡ lấy cánh tay mình, ngồi dậy, "Cám ơn anh." Giọng nói của
nàng ngữ chân thành tha thiết, không có một chút làm làm ra vẻ mềm mại.
————
Ánh đèn sáng rực chiếu lên sàn nhà trơn bóng phản chiếu một ánh sáng lạnh
rét, bóng dáng tối tăm mang theo hơi thở u ám âm lệ (tàn bạo thâm hiểm), cho dù ở giữa ánh sáng sáng rực, cũng không thể che dấu tối tăm tỏa ra
từ trên người hắn.
Sợi tóc đen bóng vừa thô vừa cứng, bên má trái bị chiếc mặt nạ màu bạc che
lại, tóc cắt ngang trán rủ xuống trên mặt, nhưng sự sắc bén lạnh như
băng mang theo thâm hiểm vẫn tỏa ra từ mặt nạ. Bên phải mặt thật giống
như dùng dao khắc lên đường cong cứng ngắc, đường nét sắc bén, giữa thân thể cường tráng lộ ra khí thế tài trí hơn người, lộ ra khuôn mặt giống
như nghệ thuật gia tự tay khắc thành, tà ác tàn bạo cùng tồn tại với tàn khốc.
Người đàn ông này làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên chính là thần bí.
Cô gái có vẻ mặt xinh đẹp kiều mị, trán dính một tầng mồ hôi mịn, hai tay
run rẩy duỗi tới người đàn ông lạnh lẽo hung ác, "Lệ. . . . . . Em thật
sự chỉ thiếu một chút nữa. . . . . . Một chút. . . . . ." Cô gái lộ ra
vẻ mặt khẩn trương, rất sợ bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ lần này, Ám
Dạ Lệ sẽ giận lây qua cô ta, sau này sẽ không tin tưởng giao nhiệm vụ
cho cô ta nữa. Vì trúng kịch độc nghiêm trọng mà khóe miệng Lâm Mỹ Diễm
chảy ra bọt trắng, rất nhanh cô ta đã được n