
rồi, hôm đó gặp mặt con bé, anh đã nói với nó, ba ngày sau sẽ
đón nó rời khỏi Đài Loan, trực tiếp đến Mỹ, mà bây giờ nó lại biến mất.
Ngày hôm qua anh đến khách sạn, thì nhân viên phục vụ nói cho anh biết Viêm
Nương đã trả phòng rồi, nhưng con bé không thể không nói rõ đã rời đi,
trừ phi là có người mang nó đi, hoặc là nó không thể liên lạc với anh.
"Ừ." Anh đã nói từ đầu, không nên để cho con bé trở về nữa, hiện tại thì tốt rồi, anh nắm chắc tám phần, là Hoắc Đông Lưu mang Viêm Nương đi.
Viêm Nhân bên đầu điện thoại kia im lặng một lúc lâu, "Em nói xem có thể là
ai mang Viêm Nương đi?" Dựa vào sự hiểu biết của bọn họ với Viêm Nương,
con bé sẽ không vô duyên vô cớ mà rời đi, đó không phải là phong cách
hành sự của Viêm Nương.
"Một người chúng ta không nghĩ nhất có liên quan tới con bé."
"Hoắc Đông Lưu?"
"Đáng chết, chúng ta nên nghĩ tới từ đầu." Xem ra Hoắc Đông Lưu là thật tâm
với Viêm Nương, nhưng hắn ta cứ như vậy mà dẫn người đi là không đúng,
bởi vì loại hành động này chẳng khác gì là trực tiếp khiêu chiến với
"Viêm phái" rồi.
"Viêm Nhân, anh định làm gì?" Viêm Giản biết mấy ngày nữa chính là lễ lớn của Hoắc gia, mà anh tin rằng tới thời điểm
nhất định Hoắc Đông Lưu sẽ xuất hiện, anh nghĩ, nói không chừng Viêm
Nương cũng sẽ xuất hiện ở trong trường hợp đó.
"Trực tiếp thăm
viếng Hoắc gia." Anh ngược lại muốn gặp tên Hoắc Đông Lưu đó, dám bắt
Viêm Nương đi như thế, biết rõ con bé là người của Viêm Phái Nhật Bản,
mà còn dám to gan như vậy, xem ra là hắn ta có lòng nhằm vào bọn họ, nếu không phải như thế, chính là hắn ta vì Viêm Nương bất cứ giá nào rồi.
"Cao Vân!"
Viêm Nương làm thế nào cũng khó tin, sau nhiều năm không gặp như vậy, lại ở
Hoắc gia gặp được bạn học trung học, Cao Vân vóc người cao lớn cùng ngũ
quan tuấn tú, làm cho cô trong một lúc liền nhận ra anh ta.
"Đã lâu không gặp, Viêm Nương."
Nhiều năm như vậy gặp lại cô ấy, vẻ mặt xinh đẹp của cô ấy vẫn như cũ, ngoài
ra còn thêm mấy phần hương vị phụ nữ, loại phụ nữ này làm cho người ta
không thể dời ánh mắt đi, nhưng mà anh tin nguyên nhân Hoắc Đông Lưu lại chung tình như vậy, ngoại trừ vẻ ngoài của cô ấy, còn có bản tính của
cô ấy, đây mới thực sự là lý do chủ yếu hấp dẫn Hoắc Đông Lưu .
"Thật sự là anh, tại sao anh lại ở chỗ này?" Anh ta là bạn tốt của Hoắc Đông
Lưu năm đó, đã nhiều năm như vậy, xem ra phần tình nghĩa này vẫn còn.
Viêm Nương cười rất vui vẻ, tạm thời quên đi không vui vẻ trong lòng, tối
thiểu cô còn có thể gặp được bạn cũ, điểm này lúc cô bị mang đến Hoắc
gia làm thế nào cũng không nghĩ tới .
Cao Vân có thể tùy ý ra vào phòng của Hoắc Đông Lưu như vậy, chắc là vì Hoắc Đông Lưu tin tưởng
anh, nhưng mà bây giờ anh lại bị ông Hoắc nhờ, định dẫn cô ấy đến phòng
khách gặp ông Hoắc.
Viêm Nương hôm nay mặc áo trắng quần dài đơn giản, tóc dài thả nhẹ nhàng sau lưng,
"Anh tìm tôi có chuyện gì không?" Vui vẻ nhìn thấy bạn cũ không bao lâu thì
biến mất, Cao Vân xuất hiện lúc này, nên với ý nghĩa có chuyện sắp xảy
ra.
"Hoắc lão gia muốn mời cô đi nói chuyện một chút."
Lại ông ta, cha của Hoắc Đông Lưu, "Tôi không đi!"
"Viêm Nương?"
"Tôi không có lời nào để nói với ông ta." Ban đầu ông ta muốn mình cách xa
Hoắc Đông Lưu một chút, không tham gia vào trong cuộc đời của anh ta,
hiện tại ông ta lại muốn nói gì?
Cao Vân thấy cô quật cường như
thế, bộ dáng không muốn thỏa hiệp, thì bất đắc dĩ lắc đầu, "Cô nhẫn tâm
nhìn thấy Đông Lưu mất đi quyền thừa kế Hoắc gia?"
Vậy là ý gì?
Viêm Nương đi tới bên cửa sổ, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, lại phát hiện, tim của mình không được thỏai mái. "Chuyện của anh ta chẳng
quan hệ tới tôi."
"Cô thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Không
phải là tôi yêu cầu anh ta dẫn tôi tới, cũng không phải là tôi nguyện ý, tôi cũng không có ý định tham gia vào cuộc sống của anh ta, đó là cuộc
đời của anh ta, Hoắc Đông Lưu tự mình có thể lựa chọn, anh ta biết cái
gì mới là cái anh ta muốn, nếu như anh ta thật sự không muốn thừa kế
Hoắc gia; đó cũng là quyết định của anh ta, ai cũng không có quyền miễn
cưỡng anh ta." Đây là ý nghĩ của cô, mà đổi thành một nguyên nhân ích
kỷ, thì cô căn bản không muốn Hoắc Đông Lưu liên quan đến hắc đạo.
Cao Vân không nghĩ tới cô ấy lại trả lời anh như vậy, vì thế anh sững sờ
một chút, rồi sau đó a anh cười yên tâm, "Tôi biết rồi." Khó trách tim
của Hoắc Đông Lưu luôn cột với cô ấy, Viêm Nương thật sự rất đặc biệt,
khác với cô gái bình thường, anh nghĩ lần này ông Hoắc không thể làm gì
khác hơn là nhượng bộ.
"Tôi sẽ nói với Hoắc lão gia cô vì Hoắc Đông Lưu mà nguyện ý ở lại."
"Tôi mới không phải vì anh ta!" Viêm Nương lên tiếng phản bác vì lời nói của Cao Vân, cô chỉ là vì bảo vệ tôn nghiêm của mình, mới không phải vì
Hoắc Đông Lưu, cô nói với mình như thế ở trong lòng.
"Vậy sao?
Vậy cô nguyện ý đi gặp Hoắc lão gia với tôi không?" Ngày mai là lễ lớn
của Hoắc gia rồi, mà anh cho rằng, có người bọn họ buộc phải mời , nếu
không đến lúc đó sẽ có phiền toái.
Viêm Nương hiểu là Cao Vân
đang cố ý kích cô, nhưng cô sẽ không mắ