
oắc bất mãn nên tăng thêm giọng nói, trên mặt có tức giận.
Hoắc Đông Lưu chỉ nhún nhún vai, không thèm để ý đến tiếng gầm của ông Hoắc.
"Cha, xin bớt giận."
"Không phải cha đã nói với con, không cho phép mang cô ta tham dự sao?" Trong
ánh mắt của ông viết không đồng ý thậm chí giọng điệu cũng rất khinh
thường.
"Cô ấy là người phụ nữ của con, dĩ nhiên là phải tham dự cùng con."
Viêm Nương nhìn ra được ông Hoắc cực kỳ bất mãn cô, nhưng Hoắc Đông Lưu lại
che chở cô như thế, cử chỉ anh ôm cô càng chặt hơn đã nói rõ tất cả.
"Anh nói cái gì?"
Mọi người trong hội trường, bởi vì lúc bọn họ nói lớn tiếng, cũng nghe được đối thoại của hai người, bọn họ bất giác nhìn Viêm Nương nhiều hơn.
Anh em Viêm Gia khi nghe lời nói của Hoắc Đông Lưu thì thái độ cũng thay đổi.
"Viêm Nhân, anh nói nên làm thế nào đây?"
"Trong sạch của Tiểu Nương nhi nhà chúng ta đã cho Hoắc Đông Lưu rồi."
"Vậy còn muốn mang con bé trở về Nhật Bản không?"
Ngoại trừ Viêm Nhân, ánh mắt ba người khác của Viêm phái cũng không có rời
khỏi Viêm Nương, bọn họ nhìn ra được, Viêm Nương cũng không phải hoàn
toàn bị ép tham dự cuộc họp lần này, mặc dù trên mặt con bé có tức giận, nhưng mà bọn họ nhìn ra được, đó là nhằm vào ông Hoắc mà không phải là
Hoắc Đông Lưu.
Viêm Nhân không mở miệng, bởi vì anh xác định Viêm Nương đã phát hiện sự có mặt của bọn họ rồi, trên mặt con bé lóe lên
khiếp sợ cùng không tin đã nói rõ tất cả.
Viêm Nương hết sức kinh ngạc, cô lại ở trong trường hợp như vậy nhìn thấy Viêm Nhân còn có các
anh trai khác, đã xảy ra chuyện gì? Cô nhìn về phía bọn họ, Viêm Nhân
đứng ở nơi đó, ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười của anh ấy làm cho cô muốn
lập tức chạy vào trong lòng của anh ấy, nhiều năm không gặp như vậy, cô
nhớ bọn họ.
Lúc này ông Hoắc cùng Hoắc Đông Lưu ở bên người cô vẫn là tiếp tục chủ đề của bọn họ.
"Lập tức mang cô ta rời đi." Ông Hoắc làm thế nào cũng sẽ không tiếp nhận cô ta trở thành nữ chủ nhân kế tiếp của Hoắc gia.
Còn Hoắc Đông Lưu lại trả lời một câu khiến cha anh khó có thể tiếp nhận:
"Con có thể mang cô ấy rời đi, nhưng đồng thời cũng sẽ buông tha quyền
thừa kế của Hoắc gia."
Đây chính là đáp án của anh, anh lấy tương lai của mình đánh cuộc với cha, mà Viêm Nương cũng giật mình ngẩn
người, sau khi anh mở miệng.
Anh ta đang nói gì? Buông tha quyền
thừa kế, vậy có phải đại biểu anh cùng với Hoắc gia sẽ không còn có bất
kỳ liên quan hay không? Cô nhìn về phía Hoắc Đông Lưu, vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, dáng vẻ hoàn toàn không có một tia đùa giỡn, xem ra là
anh ta nghiêm túc.
Ông Hoắc bị trả lời của Hoắc Đông Lưu làm cho
giận đến mức thiếu chút nữa nói không ra lời, "Mày vì cô ta mà nguyện ý
buông tha hoàn toàn thừa kế Hoắc gia?"
"Hoặc là cùng nhau thừa kế Hoắc gia."
"Không thể nào!"
Viêm Nương nghe lời nói của ông Hoắc, quay đầu yêu cầu Hoắc Đông Lưu buông mình ra, "Buông tôi ra."
Cô không để người khác đối với cô như vậy, huống chi, các anh trai của cô
đều ở nơi đây, cô sẽ không để cho người ta xem thường Viêm phái Nhật
Bản.
"Ông cho rằng tôi rất nguyện ý ở tại Hoắc gia sao?" Viêm
Nương nhìn chằm chằm vào ông Hoắc và nói, mà Hoắc Đông Lưu cũng không có ngăn cản hành vi của cô.
"Tôi căn bản không thèm Hoắc gia các người, nếu không phải là vì Hoắc Đông Lưu, tôi đã sớm quay đầu đi."
"Cô nói rất hay, nhưng mà chờ lúc Đông Lưu hai bàn tay trắng thì cô còn nguyện ý đi theo nó sao?" Ông Hoắc khinh thường nói.
Viêm Nương bị một kích như vậy, làm sao mà có thể không phản kích, "Tôi mới
không phải là người phụ nữ nông cạn như thế, tôi để ý là con người của
anh ta, không phải địa vị cùng tiền bạc của anh ta, cho nên về điểm này
ông có thể yên tâm, huống chi gia tộc của tôi làm thế nào cũng sẽ không
vứt bỏ tôi với không để ý tôi lúc đường cùng."
"Cô lại dám nói
chuyện với tôi như vậy, chẳng lẽ cô quên đã từng đồng ý với tôi à, cô
bảo đảm sẽ không tham gia vào cuộc đời của Đông Lưu, điểm này cô quên
sao?"
"Tôi không quên, nhưng tôi quên nói cho ông biết, trừ phi
tôi không thương anh ta, nếu không tôi và anh ta cũng đã sớm tham gia
vào cuộc đời của hai bên rồi." Đây là lần đầu tiên cô nói ra lời thành
thực như vậy từ trong lòng, mà cô lại không tự chủ.
Ông Hoắc nhìn Viêm Nương trước mắt, thái độ của ông tuy là bất mãn với thái độ của cô ta, nhưng mà trong lòng ông lại rất thích cô gái có can đảm, cũng chỉ
có người phụ nữ dũng cảm như thế mới xứng với Đông Lưu.
"Ý của cô là, vì con tôi, cô nguyện ý ở lại Đài Loan?"
"Đó là chuyện của tôi và Đông Lưu." Viêm Nương mới sẽ không ngốc mà cam kết như vậy, ở chỗ có nhiều người như vậy, lời nói — đã nói ra khỏi miệng
sẽ thu không về được. Ông Hoắc đương nhiên cũng nhìn thấu kiên quyết của con trai, ông biết nếu như phản đối nữa, như vậy ông sẽ thật sự mất đi
đứa con trai này, đồng thời Hoắc gia cũng sẽ mất đi người lãnh đạo mới.
Nhưng ông sẽ không ở vào thời điểm này mà nói cái gì, ông im lặng xoay người đi, "Cao Vân, theo bác đi gặp khách quý khác."
Cao Vân ở bên cạnh vẫn không có lên tiếng thật sự thích thái độ của Viêm
Nương