Teya Salat
Thiếu Chủ Hắc Đạo

Thiếu Chủ Hắc Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322565

Bình chọn: 9.5.00/10/256 lượt.

cô ấy, muốn cô ấy không thể giãy giụa, cự tuyệt, mùi vị của cô ấy ngọt ngào như

thế, khiến anh không thể khống chế được mà kích động muốn cô ấy lần nữa.

"Ưmh. . . . . . Không muốn!"

Cô chống cự lần nữa, thật vất vả mới tránh được môi của anh ta, cô không

suy nghĩ nhiều mà vung tay tới gò má của anh ta, ở nơi đó để lại dấu bàn tay.

"Hình như em có thói xấu ra tay đánh người."

Hoắc

Đông Lưu khẽ vuốt ve gò má của mình, trong mắt có tia sáng nguy hiểm,

ánh mắt anh chuyển lạnh khiến Viêm Nương không tự chủ mà tránh cái nhìn

chăm chú của anh.

Thấy cô ấy quật cường như vậy, Hoắc Đông Lưu

lần nữa xoay mặt của cô ấy qua, trước khi cô ấy mở miệng, thì rất thô

bạo mà hôn cô ấy, che lại tất cả kháng nghị cùng bất mãn của cô ấy, tay

còn lại anh lớn mật muốn xoa bắp đùi của cô ấy, xúc cảm trơn láng nơi đó khiến anh không muốn dừng tay.

Cho đến khi anh kết thúc nụ hôn

này, Viêm Nương mới thở hổn hển không ngừng, "Tôi nhất định phải rời

khỏi nơi này, anh lập tức để cho tôi đi!"

"Không được."

Không có sự đồng ý của anh, thì cô ấy không thể rời đi, huống chi người của

anh tùy thời đều đi theo cô ấy, cho nên để cho cô ấy đi lại ở chung

quanh nhà, anh cũng không lo lắng.

"Hoắc Đông Lưu, anh không sợ

sẽ có người phát hiện tôi mất tích sao?" Nếu như Viêm Giản không tìm

được cô, nhất định sẽ cho người của "Viêm phái" điều tra, đến lúc đó sẽ

làm cho vấn đề phức tạp hơn.

Hoắc Đông Lưu chỉ lắc đầu một cái,

rồi sau đó nhẹ nhàng thả cô lên trên giường, mình cũng nằm xuống giường, “Anh không quan tâm." Anh quan tâm chỉ có cô ấy, trừ cái này ra cái gì

anh cũng không để ý.

"Anh. . . . . ." Cô bị anh ta kéo.

"Đừng nói chuyện, ngoan ngoãn ngủ tiếp đi."

Hoắc Đông Lưu ôm cô rồi hai mắt nhắm nghiền, anh chưa từng được nghỉ ngơi

thật tốt, trừ yêu cầu xử lý chuyện của công ty, còn phải đối mặt với gia tộc, còn phải khắc chế nhớ nhung của mình với cô ấy, mà bây giờ, thật

vất vả cô ấy đã ở trong lòng mình rồi, yên tâm đột nhiên tới làm cho anh phát giác mình thật sự mệt mỏi.

"Hoắc Đông Lưu!"

Viêm

Nương một chút cũng không muốn vì anh ta mà miễn cưỡng mình, cô lại giãy giụa, nhưng Hoắc Đông Lưu đã ôm chặt cô vào trong ngực, tầm mắt hừng

hực của anh ta làm cho cô an tĩnh, lại không dám tùy ý lộn xộn nữa, bởi

vì cô hiểu ánh mắt của anh ta đại biểu ý nghĩa gì.

"Ngủ, nếu không anh có thể làm việc khác đó."

Anh ta đang uy hiếp cô, và xác thực đã có tác dụng, Viêm Nương cảm thấy dục vọng của anh ta, cho nên cô vội vàng an tĩnh không lên tiếng nữa, ngay

cả động tác giãy giụa cũng dừng lại.

Nhìn thấy phản ứng của cô

ấy, Hoắc Đông Lưu hôn một cái ở trên chóp mũi cô ấy, rồi sau đó đổi tư

thế thoải mái hơn ôm cô ấy, muốn cô ấy đừng tránh né mà dựa sát vào anh

hơn.

Tiếng tim đập của anh ta đang ở bên tai co, mà lồng ngực to

lớn của anh ta trở thành gối đầu của cô, cô phát hiện mình ở trước mặt

anh ta lại nhỏ nhắn như thế.

Có lẽ cô cũng mệt mỏi, nên không

lâu sau đó, cô cũng buồn ngủ theo, hơn nữa còn bất giác hướng tới gần

anh ta, phản ứng như thế từ đầu có vẻ là tâm ý thật sự của cô. . . . . .

Tin tức Hoắc Đông Lưu mang phụ nữ trở về Hoắc gia, không bao lâu đã truyền

khắp cả Hoắc gia, đương nhiên cũng truyền đến tai ông Hoắc.

"Tại

sao con mang cô gái này trở về, chẳng lẽ con quên mấy ngày nữa chính là

lễ lớn trong nhà?" Ông Hoắc nhìn thấy lúc con trai xuống lầu vẻ mặt tự

nhiên, không khỏi tức giận mà rống to.

"Con không quên."

Tuần này chính là ngày công bố người thừa kế Hoắc gia, mà anh vốn là người

thừa kế Hoắc gia thích hợp nhất, nhưng, đối với anh việc thừa kế Hoắc

gia không có một chút ý nghĩa nào, nếu như muốn anh lựa chọn, anh thà

muốn mỹ nhân không cần giang sơn.

"Vậy thì lập tức đưa cô ta đi!"

Tính nhẫn nại của ông Hoắc đã đến cực hạn, con trai của mình vì một cô gái

mà nhiều lần làm trái lại ý ông, làm cho lửa giận trong lòng của ông

càng tăng lên.

"Không thể."

"Con định cho cô ta ở lại chỗ này?"

"Con muốn cưới cô ấy."

"Cái gì?" Ông Hoắc làm thế nào cũng khó tin tưởng điều mình nghe được, vì thế ông ta hỏi lại lần nữa: "Con muốn cưới cô ta?"

"Không sai."

"Cha không đồng ý!" Cái nhà này nói như thế nào thì người chủ trì vẫn là

ông, ông nói gì cũng sẽ không để cho cô gái Nhật Bản này trở thành nữ

chủ nhân kế tiếp của Hoắc gia.

"Con đã quyết định, chính là cô ấy." Hoắc Đông Lưu không nói thêm nữa, anh đi thẳng xuống lầu, đi về phía cửa chính.

"Đông Lưu! Con đứng lại đó cho cha!"

Ông Hoắc giận đến mức rống to, nhưng Hoắc Đông Lưu lại không để ý tới, anh

cũng không quay đầu lại mà rời đi, anh hiểu dù nhiều lời với cha thế nào cũng dư thừa, vậy thì không bằng nhân cơ hội này công khai với bên

ngoại chuyện của anh và Viêm Nương.

Mắt thấy con trai rời đi cũng không quay đầu lại, ông Hoắc nghĩ trong lòng, hôm nay biện pháp duy

nhất, chính là trực tiếp đưa Viêm Nương đi.

* * *

Viêm

Giản phát hiện không liên lạc được với Viêm Nương thì trong lòng anh

vang lên báo động, trái tim hiện lên một dự cảm chẳng lành.

"Viêm Giản, em nói cái gì? Không thấy Viêm Nương?"

Đã ba ngày