
, “Nhưng nó rất ngon mà.”
“Kem dâu tây? Anh nghĩ, có thể thử xem.”
Anh không thích ăn ngọt, nhưng kem dâu tây ngày đó đã mang đến cho anh cảm
giác hạnh phúc, là thứ ngon nhất anh từng ăn trên đời này. Có lẽ sinh ở
Quý gia, bị bồi dưỡng trách nhiệm cùng với tư tưởng lấy gia tộc làm
trọng, cũng đồng thời lấy đi cảm xúc của anh. Mà loại ấm áp này, tràn
đầy trên người Hồng Phi.
Nghe Quý Tiêu kể lại, Tương Sinh tùy ý
nói, “Nghe a Viễn nói ngươi cũng chơi Thiên Địa Huyền Môn? Người đứng
đầu bảng pk – Hiểu Phong Tàn Nguyệt kia chính là ngươi?”
Quý Tiêu không tưởng được hắn đột nhiên nói những lời này, kỳ quái liếc hắn một cái, nhưng vẫn gật gật đầu.
Tương Sinh mỉm cười: “Như vậy, ngươi phải biết, cô ấy là Thiên Thượng Hồng Phi?”
Quý Tiêu hiển là sửng sốt, “Cái gì?”
Tương Sinh cười càng thêm vô hại, “Ngươi xem, Thiên Thượng Hồng Phi là hảo
hữu của ngươi trong trò chơi, nhưng ngươi lại không nhận ra cô ấy. Thật
buồn cười.”
Tịch dương chậm rãi khuất sau đường chân trời, không gian bên ngoài dần dần chìm trong bóng tối.
Hồng Phi liều mạng chạy khỏi khách sạn, miệng khẽ nhếch, dùng sức hít thở.
Trái tim vì hít vào thở ra quá nhanh mà có chút đau đớn. Cô cắn cắn môi, biết bản thân hiện giờ cần phát tiết, nếu không những cảm xúc bi
thương, phẫn nộ, thống khổ sẽ khiến cô đánh mất lý trí.
Cuối cùng
vẫn quyết định đi đến phòng bida được công ty Du Long bao trọn, những
trận đấu bên trong còn chưa chấm dứt, nhưng người không còn đông như
buổi chiều, Hồng Phi cúi đầu đi vào, chọn một cái bàn nằm trong góc, lấy cơ đánh pool bắt đầu chơi một mình,
Lần này cô không chọn cơ
snooker, bởi lẽ có quá nhiều tình cảm phải phát tiết, nếu vẫn dùng cơ
như lần trước, nhất định sẽ làm hỏng nó.
Đánh bida cần sự kiên
nhẫn, giờ phút này tâm cô loạn như ma, ra cơ tự nhiêu không chuẩn, có
mấy bi đơn giản vẫn không đánh được, định vị cũng rối tinh rối mù.
Tây Tây á vũ, Thanh sắc đồng thoại và Quả Táo Của Hera chưa rời đi, sau khi Hồng Phi đi qua cửa đã phát hiện ra cô.
Ba người thấy cô đi một mình, im lặng tiến đến gần, nhìn cô đánh bi không chuẩn liền buông lời châm chọc.
“A, trách không được buổi chiều chỉ dám đánh với Tây Tây một ván, may mắn
chỉ có một ván, bằng không với trình độ tệ hại thế này, sao có thể thắng cô?”
“Đại học C ở S thị? Ta nghe nói đại học này nếu có sinh viên chịu bỏ ra một số tiền lớn cũng có thể đi vào, không biết…….”
“Lẳng lơ đến như vậy, lúc nào cũng muốn tất cả đàn ông đều phải vây quanh mình. Không biết xấu hổ.”
“……”
Thấy mấy người Tương Ly không có ở đây, ba kẻ này nói chuyện đặc biệt ác
độc. Hồng Phi vốn dĩ tâm tình không tốt, đánh cầu lại không chuẩn, nghe
bọn họ ở bên cạnh châm chọc, cơn tức nhất thời bùng lên.
“Đông!”
Đánh một cơ thật mạnh, bi màu đen đập vào cạnh bàn, lại bởi vì dùng lực
quá lớn, viên bi cứ thế bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất
“Cáp! Trình độ này!”
Hồng Phi khép mắt, liều mạng áp chế cơn tức giống như núi lửa sắp phun trào, nhưng sau khi nghe thấy tiếng cười nhạo phát ra từ Quả Táo Của Hera,
cuối cùng nhịn không được.
“Ba” một tiếng, cây cơ bị cô ném mạnh xuống mặt bàn, khuôn mặt lạnh băng bước đến chỗ ba người.
Nếu là Hồng Phi lúc bình thường, thoạt nhìn không thích gây sự. Cho nên đám người Tây Tây mỹ nữ, Thanh Sắc Đồng Thoại mới có thể nhiều lần khiêu
khích cô, nhưng nhìn là một chuyện, sự thật lại là chuyện khác. Trong
máu Hồng Phi, có sự kiêu ngạo và đanh đá không thua gì Hạ Lục Ỷ.
“Làm sao?” Hồng Phi cười lạnh một tiếng, “Nói tiếp đi chứ?”
” Nói a, mấy tên đàn ông ưu tú không ở đây, cần gì giả bộ thục nữ, mắng cho thống khoái.”
“Bỏ tiền chạy vào đại học C? Gái hư chỉ biết chơi nhạc không biết đọc sách? Còn gì nữa?”
“Trong đầu các cô, chẳng nhẽ chỉ có tiền, chỉ có ham đọc sách mới là ngườivĩ
đại? Đó là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một con người trong mắt các
cô? Như vậy đạo đức thì sao? Một tên tội phạm có tri thức càng nguy hiểm hơn tội phạm không có tri thức, một người ăn mày lương thiện so với một tên nhà giàu keo kiệt càng đáng để cho người ta tôn kính, chẳng lẽ
không nên đưa đạo đức lên làm tiêu chuẩn đầu tiên để đánh giá?”
“Chính là cô?” Hồng Phi đánh giá Quả Táo Của Hera từ trên xuống, trong mắt đều là khinh thường. “Chẳng những cướp chồng của sư phụ, còn ngang nhiên
chiếm trang bị của nàng làm của mình, cô không thấy hổ thẹn với lương
tâm? Chẳng lẽ những lời mắng chửi mà người chơi trong sever Hiên Viên
dành cho cô, cô đều không nghe thấy? Nếu là người còn có chút tôn
nghiêm, có điểm đạo đức, sẽ không làm bộ mắt mù tai điếc chơi vui vẻ như vậy?”
“Còn cô, Tây Tây á vũ, cô lừa trang bị của người khác, còn
dám đổi trắng thay đen, nói người ta cướp của cô? Những lời bỉ ổi như
vậy cô cũng nói ra được. Tiểu Tước Ưu Thương cùng cô có thù gì? Để cô
liên hợp với người khác hại chết nàng? Rõ ràng là do người ta đánh được
hoàng ngân thư cấp 4, cô cư nhiên mặt không đỏ tâm không loạn nói nó là
của mình? Nói thật, nếu cô thực sự có khả năng, người khác cũng không
dám bắt nạt? Nhưng cô, ngoại trừ có chút nhan sắc, ở tro