
A Viễn làm sao vậy? Bộ dạng đột nhiên rất trầm trọng.”
Quý Viễn lắc đầu, “Không có việc gì, ta đi mở cửa.”
Quý Viễn quay người đi mở cửa, Hồng Phi nhịn không được hỏi Tương Sinh, “Cái kia,anh họ ngoại của Quý Viễn là người thế nào?”
Tương Sinh sờ cằm, nhíu mày, khó khăn hình dung, “Mặt đen, là ông cụ non.”
囧…… Loại hình dung này.
“Bình tĩnh, cơ trí, hết thảy lấy đại cục làm trọng, Quý Tiêu chính là người như vậy.” Lại bổ sung một câu.
“Nga, như vậy a, không chừng em cùng anh ta có thể trở thành bằng hữu.” Hồng
Phi buông đồ ăn, trước mặt người ngoài, vẫn nên chú ý hình tượng của
mình.
“ A, tên Quý Tiêu này rất ít bạn bè.”
” Quý Tiêu?”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Hồng Phi đông cứng, trong mắt của cô,
dần dần hiện ra biểu tình sợ hãi, phẫn nộ, thương tâm. Tương Ly cùng
Tương Sinh đều sửng sốt, còn chưa kịp đặt câu hỏi, Quý Tiêu đã đi đến
trước mắt bọn họ.
Anh mặc bộ tây trang màu đen được là ủi kỹ càng, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, kiểu cách ăn mặc tuy giống Tương Sinh , nhưng không có được vẻ nho nhã như hắn, ngược lại trời sinh trên người anh đã có khí chất uy nghiêm lạnh lùng, làm cho người ta vừa nhìn đã sợ.
“Hồng Phi.” Giọng anh khàn khàn, trong lời nói mang theo tâm tình mừng rỡ, đôi mắt đen có mong muốn chiến hữu thật sâu.
“Quý Tiêu!” Hồng Phi đột ngột đứng lên, cô giận dữ mở to hai mắt, oán hận
nhìn anh, “Việc cho tới bây giờ, anh còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt
tôi?”
“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Cô với lấy khăn lau tay trên
bàn, gối ôm trên ghế, vài cuốn sách trong tủ, vừa gầm gừ vừa ném về phía anh, Quý Tiêu cũng không trốn, chỉ là thần sắc có chút chật vật, đợi
cho đến khi trong tay cô không còn đồ vật để nắm, tức giận đến mức hô
hấp dồn dập, lúc này mới tiến lên muốn ôm cô
Hồng Phi lùi về phía sau từng bước, cự tuyệt việc anh tiếp cận.
“Vì cái gì? Vì cái gì anh cùng chị tôi chia tay?”
“Anh……”
“Quý Tiêu coi như tôi cầu xin anh được không? Cùng chị tôi về lại với nhau, để chị ấy trở về, cho chị ấy về nhà!”
Cảm giác thất vọng mãnh liệt, bốn năm thời gian, bản thân anh không thay
đổi, Hồng Phi cũng vậy, nàng vẫn chán ghét anh, hận anh, trong mắt không có hình ảnh của anh.
Đau đớn đến thế nhưng lại cố tỏ ra tàn nhẫn, anh lạnh lùng nói: “Không có khả năng, Hạ Hồng Phi. “Em không có quyền
yêu cầu anh thích chị em.”
“Bốp!”
Ai cũng không nghĩ đến,
Hồng Phi sẽ ra tay đánh người, mà ông cụ non Quý Tiêu trong miệng Tương
Sinh kia, cư nhiên để cho cô đánh một bạt tai, một chút cũng không
tránh.
“Nếu không thích, lúc trước tại sao lại kết giao với chị
ấy, làm gì tới nhà của tôi? Một bạt tai này, là tôi thay chị tôi đánh
anh.”
Quý Tiêu không giận còn cười, “Tốt lắm, như vậy bạt tai này, có thể coi như trả lại hết tình cảm chị em dành cho anh? Bây giờ em có
thể nhìn thẳng vào anh? Cho anh quyền được theo đuổi em?”
Hồng Phi không thể tưởng được anh ta lại nói như vậy, đối mặt với khí thế đốt
người, vừa giận vừa sợ “Không có khả năng, tôi không có khả năng sẽ
thích anh, anh chết tâm đi, tôi hận anh, Quý Tiêu, anh nghe thấy không,
tôi hận anh!”
Quý Tiêu còn muốn tiếp cận cô, Hồng Phi gạt tay anh ra, đẩy cửa chạy đi.
Tương Ly theo phản xạ chạy đuổi theo cô, Quý Viễn cũng muốn đi theo, lại bị
Tương Sinh gọi lại “A Viễn, chúng ta có hay không nên bức cung anh họ
của ngươi, để xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
***
Quý Tiêu châm một điếu thuốc, hút một hơi, nhìn những vòng khó trắng bay lượn lờ, có chút xuất thần.
Tương Sinh đè lại Quý Viễn, sau đó tiêu sái đến ngồi trên sô pha, ngoài cười
trong không cười, hỏi “Làm học trưởng, quan tâm học đệ chút đi.”
Quý Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới thở dài, “Cô ấy là em gái Lục Ỷ.”
Lập tức lại tự giễu, “Giật mình không? Có phải không nhìn ra? Các nàng không giống nhau.”
Tương Sinh gật đầu, “Đích xác không giống.”
Hạ Lục Ỷ quả thực là phiên bản của Quý Tiêu, trừ bỏ mặt đen. Cô bình tĩnh, thông tuệ, xem xét thời thế, một chút đều không kém Quý Tiêu.
“Chẳng qua Quý Tiêu, ngươi vẫn luôn là người biết lấy đại cục làm trọng, cho
nên, Lục Ỷ thông minh tinh tường vẫn thích hợp với ngươi hơn.”
Đúng vậy. Nhiều năm trước, ông nội cũng nói với anh những lời như vậy.
“Quý Tiêu, Hạ Lục Ỷ, là Hạ gia trưởng nữ?”
“Ừ.”
“Không tồi, môn đăng hộ đối, lại thêm thông minh, cùng cô ấy kết giao đối với ngươi về sau càng có lợi.”
“Phải.”
Nếu không gặp Hạ Hồng Phi, có lẽ năm sau anh chắc chắn sẽ kết hôn cùng Hạ
Lục Ỷ, còn có thể có mấy tình nhân, sau đó toàn tâm lao vào sự nghiệp,
cứ như vậy sống hết một đời.
Nhưng tất cả, sau buổi trưa hôm đó, đã hoàn toàn biến mất.
Vĩnh viễn cũng không quên, đứng ở phía sau Hạ Lục Ỷ, tiểu Hồng Phi trên mặt
tràn ngập nụ cười, ánh mặt trời sáng chói ban trưa, chiếu rọi trên mặt
cô, lại xinh đẹp khiến người ta đui mù.
“Anh là Quý Tiêu ca ca?” Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, lấy lòng hỏi, “Anh có muốn ăn kem dâu tây không?”
Lục Ỷ vuốt mái tóc nâu của cô, cười to nói: “Ngốc quá, Quý Tiêu anh ấy không ăn đồ ngọt.”
“A.” Hồng Phi hơi cúi đầu, khóe miệng hơi mím lại, có chút thất vọng