
g nghĩ rằng, Quý Viễn
đồng học cũng nửa đường chặn cướp. Cánh thứ hai lại bay……
Giận a!
Hồng Phi giật lấy một con tôm, cũng không vội ăn, phi thường độc ác liếm liếm, hừ, dính nước miếng của bổn cô nương, để xem các ngươi ai dám
cướp, hừ.
Nhưng Hồng Phi càng khiêu khích, Tương Ly càng hăng hái.
Bị liếm thì sao chứ, bất quá coi như kiss gián tiếp.
Đến đến đến, chạy nhanh đến cướp thức ăn.
Vì thế Hồng Phi lệ rơi đầy mặt, phát hiện con tôm đang để trên đĩa cũng không cánh mà bay…..t_t.
Con tôm dính nước miếng của Hồng Phi đột nhiên trở thành vật bị người ta
tranh đoạt, Quý Viễn chạy đến chỗ Tương Ly cướp, mạnh tay quá khiến con
tôm xả làm hai, Quý Viễn vui vẻ muốn bỏ vào trong miệng, không ngờ lại
bị Tương Sinh cướp đi, Tương Sinh mới vừa đắc ý được vài giây, bị Tương
Ly cùng Quý Viễn lúc này đang tức giận đè chặt xuống không thể động đậy, Hồng Phi cũng tính là ngư ông đắc lợi, đem nửa con tôm bắt,cấu,cào trở
về, lần này không dám tiếp tục khiêu chiến bọn họ, vội vàng bỏ luôn vào miệng, sau đó rất nhanh nhai nhai nuốt nuốt– ngô, hình như chỉ có thức
ăn ăn vào bụng, mới có cảm giác nó là của mình a.
Đang lúc bốn
người tranh cướp đến kinh thiên động địa, nhưng đồng thời cũng vô cùng
vui vẻ, Hồng Phi mơ hồ cảm thấy hạnh phúc. Lại nghĩ trước đây cùng chị
gái tranh nhau ăn bánh ngọt, không phải do bánh ngọt quá ngon, mà là quá trình cướp đoạt làm cho người ta thỏa mãn. Hiện tại đại để cô cũng có
tâm tình này. Bởi vì có thể khiến cô làm ra những việc kỳ cục như thế
cũng vì trước mặt là những người thân thuộc, mới có thể buông lỏng bản
thân. Nói vậy, hiện giờ cô có thể thoải mái cướp cánh gà, không phải đã
coi bọn họ là người thân rồi sao?
“Cười cái gì? Ăn có nửa con tôm
đã vui như vậy? Chẳng lẽ là do nửa con tôm kia bị anh ăn?” Tuyếtsama
thấy Hồng Phi mơ màng, lại nhịn không được cười nhạo cô. Hồng Phi trừng
mắt liếc anh một cái, còn chưa kịp hành động, Quý Viễn đã đem Tương Ly
đè xuống, giận dữ nói “Tiểu tử ngươi lại dụ dỗ Hồng Phi.”
“Vậy thì sao?”
Không nghĩ tới Tương Ly thành thật thừa nhận, mặt Hồng Phi đỏ lên, Quý Viễn lại nhịn không được ngẩn ra.
Thần Phong Nhất Thụ trong trò chơi, lớn mật, kiêu ngạo, phóng đãng, cùng
hiện thực hoàn toàn tương phản. Đối mặt Hồng Phi, hắn có cảm giác khó mở miệng giống như đang đứng trước mặt người yêu, thật không bằng Tương Ly thản nhiên như vậy.
Hắn không phải ngu ngốc, bên cạnh Hồng Phi và Tương Ly tỏa ra không khí ái muội,làm sao có thể không cảm giác được,
nhưng cho dù nhận ra thì thế nào? Hắn cũng không có dũng khí nói hết
toàn bộ, lần trước tỏ tình dưới ký túc xá, chỉ vì bản thân không đủ
nhiệt tình mới đủ lớn gan. Đến bây giờ hiểu được chính mình tâm ý, lại
càng không có can đảm.
Tương Sinh thấy Quý Viễn trong nháy mắt
thất thần, đáy mắt phảng phất cô đơn, lặng lẽ nhón lấy một quả đào trong đĩa salat đầy màu sắc, vung tay một cái hướng Quý Viễn ném tới, Quý
Viễn trong lúc không đề phòng bị ném ngay giữa mặt.
“A Viễn, ta phát hiện phản xạ thần kinh của ngươi càng ngày càng kém.”
Quý Viễn rốt cục phục hồi tinh thần, phẫn hận hướng Tương Sinh đánh tới,
Tương Sinh cười to một tiếng, chạy đến trốn phía sau Hồng Phi, Tương Ly
không thích hắn đụng tay vào người Hồng Phi , một cước đem hắn đá đến
chỗ Quý Viễn, Quý Viễn bắt lấy cơ hội, hướng Tương Sinh công kích.
***
Tiếng ồn ào, tiếng cười vui, thỉnh thoảng truyền ra từ bên trong cánh cửa,
không khí náo nhiệt cùng cảm giác tĩnh lạnh ngoài cửa hình thành hai
khoảng đối lập.
Quý Tiêu đứng ngoài cửa, tay đưa lên, lần đầu tiên không có can đảm gõ cửa.
Từ ngày đó đến nay, rất ít khi thấy được Hồng Phi cười thoải mái, cô không vui, anh biết.
Cô chán ghét anh, cô sợ anh, thậm chí càng hận anh, những việc đó anh đều cảm giác được.
Ngay đến người bình tĩnh như anh, cũng không thể khống chế cảm tình của
mình. Loại này giống như dây thường xuân không gì chặt đứt trói lấy trái tim anh.
Anh cho cô thời gian bốn năm, đồng thời cũng cho mình bốn năm.
Có lẽ, trong 4 năm này, cô sẽ tiếp nhận anh.
Hoặc, anh sẽ dần dần quên cô.
Hiện giờ bốn năm trôi qua, Hồng Phi nghĩ gì anh không biết, điều duy nhất biết được, anh lại không làm được.
Không có dũng khí gõ cửa, Quý Tiêu lấy ra di động, bấm số điện thoại của Quý Viễn.
Trong phòng mơ hồ nghe thấy tiếng nói.
“A Viễn, điện thoại của ngươi.”
“Nga.”
Xem tên người gọi đến, Quý Viễn trong nháy mắt có chút trầm mặc, nhưng lập
tức cười nói: “Các ngươi ăn trước, ta nhận điện thoại.”
Hắn tìm một góc khá yên tĩnh nhận điện thoại:
“Uy, anh họ, như thế nào lại gọi điện cho em?”
“Anh ở ngoài cửa.”
“Hả?”
“Mở cửa.”
“Mở…… đừng đùa, em hiện đang ở Hải Nam.”
“Anh biết, phòng 3012 , anh đang ở ngoài cửa.”
Quý Viễn có chút kinh hãi, hắn cảnh giác hỏi han: “Anh tìm em có việc gì không?”
“Anh đến tìm cô ấy. Hồng Phi, ừ, đang ở trong phòng.”
“……”
“A Viễn, là ai gọi đến?” Thấy Quý Viễn thần sắc ngưng trọng, Tương Sinh nhịn không được hỏi.
“Là anh họ ngoại.”
“Làm sao?”
“Hắn ở ngoài cửa.”
“ Ách…… Thực trùng hợp. Vậy mở cửa cho hắn vào đi.”
“……”
“