
ư ký khúm núm cẩn thận nói ” Tổng…….tổng tài, ngài……….ngài muốn đi đâu? Sắp tới sẽ có một cuộc hội nghị lớn vô cùng quan trọng cần ngài chủ trì.Là lão gia cũng với một doanh nghiệp bên Bắc mĩ xung đột vì
thống nhất kế hoạch, ngài có nói qua là rất quan trọng.”
“Lùi thời gian lại!”
Thanh âm lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào, Thanh Phong Tuấn
sau khi lạnh lùng ném lại mấy chữ này,liền để lại rất nhiều người đang
chờ cuộc họp đại cổ đông.
Nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của hắn,nam thư ký vuốt vuốt mồ hôi
trên trán,nhỏ giọng nói thầm ” Nhưng mà……….nhưng mà…………..” Thế nhưng nếu hội nghị không diễn ra thì công ty lập tức sẽ tổn thật ít nhất cũng
phải mấy chục triệu.
Haizzz,tổng tài từ trước đến giờ lấy công việc làm trọng,tác phong
làm việc lại vô cùng mạnh mẽ dứt khoát,hôm nay rốt cuộc là thế nào vậy?
Mấy bản hợp đồng đã đưa vào rất lâu rồi mà vẫn chưa thất hắn phê
duyệt.Thế mà hiện tại lại bỏ lại bao nhiêu cổ đông cùng khách hàng mà
chạy?
Vậy,…………….Vậy hắn phải ăn nói thế nào với mấy lão cổ đông đây? Mò hôi từng giọt từng giọi, chảy trên gương mặt đen xì của nam thư ký.
Chiếc xe thể thao màu đen chạy trên đường đi nhanh như chớp, chủ lái xe sắc mặt lạnh đến cực điểm!
Bình thường đến đó ít nhất phải mười lăm phút,lần này Thanh Phong Tuấn chỉ dùng không đến mười phút để trở về.
Nữ quản gia tới mở cửa cũng cảm nhận được cơn giận của hắn, mặc dù…từ đầu đến cuối hắn một chữ cũng không nói!
Edit:Dực
Beta:Tieumanulk
Nữ quản gia tới mở cửa cũng cảm nhận được cơn giận của hắn, mặc dù…từ đầu đến cuối hắn một chữ cũng không nói!
Thanh Phong Tuấn mím chặt đôi môi mỏng trực tiếp hỏi nữ quản gia “Cô ấy đâu?”
Nữ quản gia không cần hỏi :“cô ấy” chỉ nơm nớp lo sợ hướng trong nhà
chỉ chỉ “Vị Ương tiểu thư vừa mới uống chén canh nóng đang nằm đọc sách
trên giường”
Uống canh nóng là bởi vì trước đó cô rơi xuống hồ nước,nữ quản gia mới đặc biệt chuẩn bị cho cô để tránh nhiễm lạnh.
Nằm trên giường đọc sách là bởi vì sau khi ngâm nước nóng, chân bị trẹo không thể trực tiếp mặc quần áo nên nằm ở trên giường.
———Những điều này nữ quản gia chưa kịp nói,Thanh Phong Tuấn đã đi thẳng lên lầu hai.
Thanh Phong Tuấn trong lòng bừng bừng lửa giận,vừa giận chính mình
tại sao lại đáp ứng để Dạ Phi Phàm vào ở,vừa giận Dạ Phi Phàm dám không
tuân theo thỏa thuận chạy đến bắc viện bên này của Diệp Vị Ương.Tức hơn
nữa là Diệp Vị Ương ở bờ hồ vẫn chưa dứt tình với Dạ Phi Phàm! Lại cực
kỳ giận hai người lại còn hôn môi!
Từ những chuyện đỏ gương mặt tuấn dật của hắn càng thêm thâm trầm.
Thanh Phong Tuấn mang bộ mặt sa sầm đi vào phòng Diệp Vị Ương thì
thấy cô đang nằm trên giường chăm chú đọc sách.Ngay cả khi hắn vào cô
cũng không cảm nhận được.
Cho đến khi………..hắn đứng ở mép giường,không khí lạnh lẽo bao trùm lấy cô.
Nếu như trong phòng có ánh mặt trời,cái bóng cao lớn của hắn nhất
định sẽ đổ xuống trên người cô. Dĩ nhiên,cho dù trong phòng không có ánh nắng mặt trời,hắn bây giờ cũng khiến cho người ta có cảm giác hoàn toàn bị áp bách.
Diệp Vị Ương nghi hoặc ngẩng đầu lên,đem sự tức giận trong mắt hắn thấy rất rõ ràng.
Tạm thời để sách xuống,cô khó khăn chống hai tay ngồi dậy một chút,nghĩ nên thay đổi tư thế để đón hắn trở về.
Cô khẽ mím môi “Anh…..thế nào?”
Thanh Phong Tuấn hít sâu một hơi,sắc mặt vẫn như cũ âm trầm tức
giận,lời nói thì lãnh đạm cực độ”Không ngờ anh trở về lúc này đúng
không? Nếu anh về trễ một chút nữa,em có phải hay không sẽ………”
Câu nói tiếp theo không nói lên được nữa có lẽ vì cắn răng cắn lợi
không nói ra. Hắn yêu cô nhiều như thế,nhìn thấy hinh ảnh kia đã có bao
nhiêu khó chịu. Hắn không phải là loại người không tín nhiệm,không phải
loại người tùy ý ghen tức.Nếu như trước kia Diệp Vị Ương không có thích
Dạ Phi Phàm nhiều năm,giờ phút này hắn đã rất bình tĩnh.
Nhưng hiện tại hắn thật rất để ý! Nói hắn không đủ tự tin cũng được
thời gian hắn chân chính ở một chỗ cùng Diệp Vị Ương thực ra cũng không
ít,cho nên hắn hoàn toàn chắc chắn Dạ Phi Phàm nhiều năm đã để lại trong lòng Diệp Vị Ương ấn tượng sâu sắc.
Cho dù hắn ưu tú hơn thì sao chứ,hắn cũng là người! Hắn cũng sẽ sợ bị đánh mất! Thế nhưng Diệp Vị Ương một chút cũng không hiểu,cô chỉ thấy
một mặt hắn tự tin khí phách lại không nhìn thấy được sự lo lắng sợ hãi
của hắn,lo được lo mất!
Diệp Vị Ương nhìn thứ ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn,nhíu mày thản nhiên trả lời”Em không hiểu anh đang nói gì!”
Thanh Phong Tuấn đang tức giận lại thấy biểu tình không biết gì cùng
câu trả lời mờ mịt khiến hắn thiếu chút nữa tức điên lên, nhưng mà…không biết vì sao,hắn lại bình tĩnh đứng lại giống như bị đầu độc,cái gì cũng không làm nữa chỉ chăm chú nhìn vào từng biểu cảm trên mặt cô,giống như có một đêm hắn phát hiện ra chuyện thú vị gì đó.
Từng nhìn qua vô số nét mặt,hắn biết những người đuối lý chột dạ thì
không cách nào đứng trước mặt hắn trả lời trôi chảy như thế được………
Vậy mà trong mắt cô từ đầu tới cuối đều bình tĩnh lạ thường,khi thấy
hắn trở về còn có chút vui mừng.Hắn không tìm được một chút hốt hoảng lo sợ nào