
chuyện của tỷ tỷ nàng
ta." Tiết Minh Viễn lướt nhìn qua cửa sổ, chau mày lắc đầu.
Viên thị đi rồi, hai đứa con trai còn tủi thân, ngoài mẹ ruột thì nào có ai
quan tâm đến mình thật lòng thật dạ. Tiết Hạo và Tiết Uyên thấy Tiết
Đinh có Thẩm Mộ Yên quan tâm chăm sóc tỉ mỉ; trước đây khi bọn chúng
chơi đùa cùng nhau, nếu trời trở lạnh, Thẩm Mộ Yên sẽ phái người đến đưa thêm áo cho Tiết Đinh. Trời nóng, Tiết Đinh bị muỗi cắn, Thẩm Mộ Yên sẽ lấy thuốc nước thoa lên cho Tiết Đinh. Những chuyện nhỏ nhặt này nếu
Tiết Hạo và Tiết Uyên không nói, có lẽ vĩnh viên cũng không có người làm cho hai bọn chúng. Nha hoàn, bà vú tâm tư có hạn, dù bọn họ có tận tâm
cũng không thể quan tâm đến bọn nhỏ như mẫu thân của chúng.
Tâm tư những đứa trẻ rất tinh tế, những chuyện hơn kém trong đối xử bọn
chúng đều cảm nhận được, không thể tránh khỏi chuyện sẽ thấy tủi thân.
Hôm nay Viên cô nương lại lôi những uất ức của hai đứa nhỏ ra nói, Nhược Thủy quan tâm đến cảm nhận của bọn chúng, thế giới của hai đứa nhỏ đột
nhiên xuất hiện người có thể dựa vào, người nguyện ý nghe chuyện của bọn chúng, tin tưởng chúng. Tiết Hạo và Tiết Uyên nép vào lòng Nhược Thủy
gào khóc. Tiếng khóc tủi thân nỉ non khiến Nhược Thủy cũng ngấn lệ.
Tiết Minh Viễn an ủi mãi, Tiết Hạo đột nhiên vừa khóc vừa hỏi Nhược Thủy:
"Tại sao người không đến đây sớm hơn, người đã ở đâu, sao người lại đến
muộn như thế chứ!"
Nhược Thủy ôm chặt hai cơ thể nhỏ bé Tiết
Hạo và Tiết Uyên, khẽ nói: "Bởi khi mẫu thân các con vừa bỏ các con, mẫu thân đã đi tìm các con nhưng mãi đến bây giờ mới tìm được. Mẫu thân
chậm chạp quá phải không." Về phần Tiết Minh
Viễn, y thấy ba mẹ con khóc thương tâm như thế cũng cảm thấy không thoải mái, tình cha dù sao cũng không giống với tình mẹ. Y nghĩ chỉ cần bản
thân cố gắng phấn đấu bên ngoài, có thể khiến người trong nhà mình được
hưởng những điều kiện tốt nhất, những thứ tốt nhất. Bọn trẻ ngoan ngoãn
đã là tốt rồi, xem ra còn phải có mẫu thân bên cạnh mới nên người.
Tiết Minh Viễn nhẹ nhàng khuyên bảo: "Được rồi, đừng khóc nữa. Hôm nay ta đã mua mấy món ngon ở ngoài về, nàng và các con mau nếm thử nào."
Nhược Thủy tròn mắt nhìn Tiết Minh Viễn, Tiết Minh Viễn ngượng ngùng sờ mũi.
Tiết Uyên ngẩng đầu ngọt ngào nói rằng: "Mẫu thân, con muốn ăn ngon."
Tiết Minh Viễn nở nụ cười, nhanh chân chạy đi lấy đến. Mấy thứ bánh trái nho nhỏ, hai đứa nhỏ khóc đến mệt lả, vừa ăn xong đã buồn ngủ.
Tiết Minh Viễn khẽ thở dài một tiếng, ngắm khuôn mặt say ngủ của chúng, cảm
giác như đã trút được gánh nặng. Nhược Thủy gọi người đến bọc kín cho
hai đứa con trai rồi cẩn thận ôm về phòng. Tiết Minh Viễn nhìn Nhược
thủy, nói như tự trách mình: "Ta thấy hai đứa chúng nó mỗi ngày đều vui
vẻ, không ngờ trong lòng lại có nhiều nỗi khổ như thế, mà bọn chúng cũng chẳng nói với ta."
Nhược Thủy nghe xong bèn dịu dàng đáp:
"Lúc đầu chàng không kiên nhẫn, bây giờ biết thì tốt rồi, sau này nếu có dịp thì chàng hãy cùng ngồi trò chuyện với chúng. Hai đứa nó đều rất
thông minh, lại rất biết nghe lời." Tiết Minh Viễn liên tục gật gù.
Qua vài ngày, Viên thị muốn xoa dịu mối quan hệ giữa mình và bọn nhỏ, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào. Làm chút điểm tâm, bọn chúng nói Tố
Tâm tỷ tỷ đã làm cho chúng rồi. Đưa đồ chơi đến thì chúng nói những thứ
đó bên ngoài đều có bán, bây giờ thích chơi thứ Nhược Thủy cho hơn. Muốn trò chuyện à, các vị ngồi với một đứa trẻ năm tuổi một lúc đủ uống cạn
chum trà cũng là hay lắm rồi, trò chuyện cái khỉ gì chứ. Viên thị nhìn
con đường phía trước với vẻ nhụt chí, dự định nghĩ biện pháp khác.
Nhược Thủy cũng thường phái người đến hỏi Thẩm Mộ Yên xem lúc nào có thể giao tiền, những chuyện khác cũng bình thường như mọi ngày. Chuyện mua vải
vóc làm y phục cho cả nhà cũng liên đới đến các chưởng quỹ. Hôm nay
Nhược Thủy cùng Đường ma ma đến các cửa tiệm ghi trong danh sách. Hạ
nhân báo lại nói Tiết Minh Viễn ngày hôm nay ở nhà sẽ mở tiệc rượu chiêu đãi bằng hữu.
Nhược Thủy thăm hỏi một chút, biết được người
đến không nhiều, cũng chỉ sáu bảy người mà thôi, tất cả đều là "nhà
trên" so với Tiết Minh Viễn. Lợi nhuận mà Tiết Minh Viễn kiếm được đều
nhờ vào tiệm thuốc, cốt yếu là nhờ cửa tiệm của nhà có lang trung cao
đường, Tiết gia cũng có năm bí phương tổ truyền, là mấy thứ thuốc Tiết
phụ bỏ cả đời nghiên cứu chế ra, đấy chính là bài thuốc tinh túy của
tiệm nhà họ Tiết. Thứ hai chính là tất cả những thứ khác, những loại
dược liệu đều rất rẻ. Cả đôi song hành, hơn nữa cửa tiệm của Tiết Minh
Viễn gầy dựng còn có Lục gia ở Đài Châu, Tam gia ở Hàng Châu, Ninh Ba
một tiệm, Thiệu Hưng hai tiệm. Tổng cộng mười hai cửa hàng tất cả.
Dược liệu được giá rẻ cũng vì số dược liệu này đều được trực tiếp sản xuất,
không qua kẻ trung gian thứ hai. Vì thế cho nên, những nhà trên cơ Tiết
Minh Viễn đều là đại địa chủ, gia nghiệp đồ sộ, mỗi người đều có mấy
trăm khoảnh (*rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 héc-ta) đất, trồng
đủ các loại dược liệu. Thông thường họ không ở lại Đài Châu mà chỉ đến
bàn chuyện làm ăn. Những ng