
hật là thê
thảm, đều bị xé bụng, lấy đứa trẻ chưa kịp sinh ra mà chết thảm." Người
thợ săn nói đến đây, không biết là lạnh hay là sợ hãi, lời nói trở nên không
mạch lạc.
Soái
ca ‘tự nhiên’ nói: "Việc này thật kì lạ. Đều nói quỷ sợ phụ nữ có thai.
Bởi vì phụ nữ có thai mỗi khi sinh một đứa trẻ, liền đại biểu một quỷ hồn dưới
âm tào địa phủ được chuyển thế đầu thai lần nữa, cho nên phụ nữ có thai có thể
trừ tà phá pháp. Nhưng phụ nữ mang thai một khi sinh nở, dương khí sẽ yếu đi
rất nhiều, mới có thể khiến quỷ nhập vào người. Như thế nào nữ quỷ này lại
chuyên tìm phụ nữ có thai chưa sinh để xuống tay chứ?"
Người
thợ săn nghe xong chỉ nghi hoặc khó hiểu, thấy hai người này nghe hắn lải nhải
hồi lâu, trên mặt cũng không hiện nửa phần sợ hãi, trong lòng biết một nam một
nữ ngẫu nhiên gặp trong tuyết này không phải người thường. Thấy đêm đã khuya,
liền đưa đến cho bọn họ một cái chăn bông, rồi về phòng mình.
Soái
ca ‘tự nhiên’ không nói hai lời liền nằm trên mặt đất. Nhà tranh thật sự rất
đơn sơ, trên mặt đất căn bản chỉ là đất. Mùa đông khí hậu khô ráo, đất này vừa
lạnh lại vừa cứng.
Mạc
Hi nằm trên giường, cân nhắc lời người thợ săn vừa nói. Việc bến đò Phong Lăng
tiêu điều với nơi này người ở rất thưa thớt có liên hệ gì hay không?
Chợt
nghe soái ca ‘tự nhiên’ nằm trên đất nói: "Hay là ngày mai chúng ta đi
Diêm Vương Pha xem thử nhé."
"Được."
Mạc Hi xưa nay không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nếu việc bến đò Phong Lăng
tiêu điều có liên quan đến Thừa Ảnh, mà thanh kiếm này nàng lại nhất định phải
có, tiện đường dò hỏi một phen cũng không sao.
Hai
người cả đêm không nói gì.
Thói
quen ngủ của hai người này cũng giống nhau như đúc. Nếu nói hai người họ không
ngủ, lại không giống, dù sao hô hấp so với lúc thức dài hơn nhiều. Còn nói hai
người họ ngủ say, cả buổi tối ai cũng không nhúc nhích. Nếu không phải hai
người đều nằm nghiêng, thật đúng là giống xác chết.
Hôm
sau. Sáng sớm.
Mạc
Hi cùng soái ca ‘tự nhiên’ hai người đã sớm thức. Người thợ săn ở cách vách
nghe thấy động tĩnh cũng thức, chỉ chốc lát sau gõ cửa mà vào.
"Hai
vị, thật sự không có gì để chiêu đãi, đây là bánh vừa mới ra lò. Nhị vị ăn vào
cũng người sẽ ấm áp hơn." Dứt lời đưa qua một cái chén sứ lớn thô sơ, bên
trong có bốn cái bánh ngô còn nóng hôi hổi.
Soái
ca ‘tự nhiên’ khách khí tiếp nhận, nói: "Cám ơn tráng sĩ. Chẳng biết có
thể mượn cái xẻng đào đất dùng một chút được không?"
Người
thợ săn kia vừa nghe liền biết hắn muốn đi đào mộ, thở dài nói: "Có thì
có. Chỉ là nhị vị muốn đi làm chuyện này thật có chút thiếu đạo đức. Tôi thấy
hai vị nhất định là người có bản lĩnh, nhị vị muốn làm gì, tôi cũng không ngăn
được. Huống chi hôm qua là tôi tự mình lắm miệng. Chỉ xin lúc hai vị động thủ
đừng nhắc tới tôi với Diêm Vương gia là được."
Thấy
hai người họ đều gật đầu cam đoan, người thợ săn lại nói: "Nhưng nơi đó
nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nơi này lại chôn không có quy tắc,
huống hồ hiện tại phía trên lại có tuyết đọng thật dày, muốn tìm được mộ phần
cũng không dễ."
Mạc
Hi ngạc nhiên nói: "Mộ phần đều không có lập bia sao?"
"Lại
nói tiếp, đây cũng là một chuyện rất ma quái. Lúc trước người trong thôn còn
rất nhiều, chết đi đương nhiên đều là người nhà hạ táng, cũng có bia. Nhưng chỉ
cách vài ngày bia mộ đó liền không còn. Dần dà, bởi vì những mộ bia này đều
không cánh mà bay, chuyện nữ quỷ càng truyền rộng ra. Sau đó có rất nhiều thi
thể không người nhận lãnh nên chôn ở đó, đương nhiên không ai lập bia. Lại có
người do thân nhân nhà mình hạ táng cũng không lập bia luôn."
Hai
người nhìn nhau. Cùng nghĩ: chuyện này càng lúc càng không bình thường. Đây là
vì sao, muốn phá huỷ mộ bia phải tốn bao nhiêu khí lực, lại là vì cái gì?
Trong
giây lát, hai người ăn xong bánh ngô, soái ca ‘tự nhiên’ vác cái xẻng của người
thợ săn cho mượn, đi đến Diêm Vương Pha.
Diêm
Vương Pha đơn giản mà nói chính là cái mồ thật lớn, chỉ là hiện nay bị một lớp
tuyết thật dày bao phủ, muốn tìm đường đến rất là khó khăn. Huống chi nơi này
mồ mã cùng nơi khác khác nhau rất lớn, ngay cả một tấm mộ bia cũng không có.
Hơn nữa vào đông cỏ cây héo rũ, khiến người ta có cảm giác không một ngọn cỏ,
có vẻ đặc biệt hoang vu âm u.
Mạc
Hi nói: "Chúng ta không cần tìm dấu vết trên tuyết, tận lực tìm nơi tuyết
đọng mỏng sạch sẽ, có chỗ nhô lên để tìm thi thể."
Soái
ca ‘tự nhiên’ ngầm hiểu. Thi thể chôn xuống, ít ngày nữa sẽ bị hư thối. Muốn từ
trên thi thể tìm manh mối tự nhiên là phải tìm kiếm từ thi thể mới nhất. Mộ
phần bình thường đều nhô lên, lấy cái này để xác định vị trí chôn xác là tiện
nhất. Vận khí tốt có thể tìm được một hai ngôi mộ mới, tuyết mới rơi lên, đương
nhiên so với nơi khác lớp tuyết sẽ sạch và mỏng hơn.
Hai
người phân công nhau tìm kiếm kiểu trải thảm (từ trên xuống dưới), ước chừng tìm khoảng hai chung trà, mới tìm
được một chỗ. Lấy tay phất lớp tuyết trên mặt, quả nhiên đất phía dưới còn rất
xốp, nhìn như là mới chôn.
Soái
ca ‘tự nhiên’ đào mộ cũng rất có dáng,