Insane
Thích Khách Vô Danh

Thích Khách Vô Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324295

Bình chọn: 9.5.00/10/429 lượt.

còn là

chuyện vui của toàn bộ Đường Môn.

Nếu luận về vị trí trong võ

lâm, Đường Môn tuy là bá chủ một phương, nhưng Việt Kiếm Môn có tiếng tăm trên

võ lâm mấy trăm năm, có thể cùng Thiếu Lâm, Võ Đang sánh vai tồn tại. Tâm pháp

kiếm quyết cao nhất của Việt Kiếm Môn lại là võ học vô

thượng, chỉ là đối với tư chất của người luyện tập có yêu cầu rất cao, gần trăm

năm nay chưa có đệ tử nào có thể tu luyện đến cảnh giới người kiếm hợp nhất.

Con cháu Đường Môn truyền đến

thời này, trọng độc dược, ám khí mà khinh võ học, trưởng lão Đường Môn đều có

lòng mà không đủ lực, nay lại càng mong đợi cuộc hôn nhân này có thể thêm vào

Đường Môn dòng máu mới, cho võ học có điểm đột phá, không đánh ngã danh tiếng

trăm năm của Đường Môn.

Trong tân phòng bóng nến lay

động. Chỉ nghe tách một tiếng, cũng không biết là nến long phượng bị gì, bấc

đèn bùng lên. Tân nương tử Tiêu Cầm vốn đã vô cùng thấp thỏm, càng hoảng sợ

hơn. Nàng ngồi ngay ngắn trên giường cưới cố giữ bình tĩnh chờ chú rể, đôi tay

ngọc nắm khăn trùm đầu uyên ương đến nhăn nhúm. Nàng từ nhỏ đã là đại tiểu thư

của Việt Kiếm Môn, thiên chi kiêu nữ, luôn mắt cao hơn đỉnh, nam tử bình thường

không thể lọt vào mắt xanh của nàng, nhưng đối với hắn vừa gặp đã khó quên,

không để ý sự rụt rè của con gái cầu phụ thân tự mình đăng môn cầu hôn. Cuộc

hôn sự này từ trao đổi canh thiếp đến đính ước nay đã là ngày đại hôn chỉ trong

khoảng thời gian không quá nửa năm, nàng lại như đợi cả đời. Người nọ dung mạo

như tiên, đại sư huynh cũng không bì được nửa phần. Nghĩ đến đây, khuôn mặt

dưới khăn voan hồng thoáng đỏ lên.

Đường Lịch xã giao tân khách

xong đã có chút say, cuộc hôn sự này giống như từ trên trời rơi xuống, khiến

hắn đến nay vẫn không thể hiểu rõ. Chưởng môn Việt Kiếm Môn Tiêu Thanh Uyên tự

mình đến Đường Môn cầu hôn, gả con gái yêu duy nhất là Tiêu Cầm, cũng lấy tuyệt

thế danh kiếm Thuần Quân làm của hồi môn. Mà hắn làm con rể của Việt Kiếm Môn,

sau này địa vị tại Đường Môn vững chắc không thể dao động. Ông trời thật là

chiếu cố Đường Lịch hắn. Nghĩ đến đây, Đường Lịch nghiêng ngả lảo đảo vào hỉ

phòng, vẻ mặt tươi cười liền muốn đến vén khăn voan của tân nương tử lên.

Hai nha đầu hồi môn của tân

nương tử thấy tân lang gấp gáp như thế, liền che miệng nhịn cười, cùng lui ra

ngoài. Hai nha đầu tinh nghịch, thấy đại a đầu Loan Tố của Đường Lịch giữ tại

cửa, liền chen chúc ở cửa nghe động tĩnh bên trong.

Trong tân phòng dường như có

tiếng nói, chỉ là ba nha đầu đều không biết võ, nghe không rõ ràng, chỉ chốc

lát bên trong binh binh choang choang bắt đầu trình diễn đánh nhau. Lúc đầu ba

nha đầu còn thấy buồn cười, nghĩ rằng võ lâm thế gia kết hôn đúng là khác hẳn

người khác, đêm tân hôn vợ chồng son liền muốn dùng vũ lực áp đảo đối phương.

Nào biết càng nghe càng không thích hợp, tân nương tử lại thê lương thét một

tiếng chói tai, rồi nghe được tiếng xung đột vũ trang, ba người cuối cùng đành

bất chấp kiêng kị, đồng loạt nhảy vào. Chỉ thấy tân nương tử một thân hỉ phục

đứng bên giường, sắc mặt trắng đến dọa người, hai tay nắm một thanh bảo kiếm

sáng trong như nước, đầu ngón tay tái nhợt căng chặt, mũi kiếm để ở cổ trắng

nõn của mình đã vẽ ra một đường máu dài ba tấc, máu như châu ngọc dọc theo thân

kiếm chảy xuống, không chút dấu hiệu sẽ ngừng chảy.

Lúc này Đường Lịch đã tỉnh rượu

hơn nửa, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, vẻ mặt như hận như ghen. Giằng co

không bao lâu, hắn hung hăng cầm bội kiếm trong tay ném trên mặt đất, bay nửa

người chạy gấp ra khỏi phòng.

Ba nha đầu thấy kinh biến như

vậy, không biết làm thế nào cho phải. Hai nha đầu hồi môn một người giữ lấy

Thuần Quân trong tay tiểu thư, một người thay nàng cởi hỉ phục dính đầy máu. Ba

người đều dè dặt hỏi nguyên do, Tiêu tiểu thư một mực lắc đầu khóc, không đáp

một lời, cuối cùng chỉ cắn răng nói một câu: "Ta muốn bảo phụ thân hủy

hôn!" Ba nha đầu lại cả kinh mặt mũi trắng bệch, đêm tân hôn muốn từ hôn

là lần đầu tiên nghe thấy. Đành đợi ngày mai sáng sớm báo cho trưởng bối, hi

vọng có thể khuyên Tiêu tiểu thư hồi tâm chuyển ý. Loan Tố muốn bôi thuốc vào

vết thương trên cổ Tiêu tiểu thư, Tiêu tiểu thư lại nhất định không chịu, cười

lạnh nói: "Thuốc của Đường Môn ta không dám dùng đâu, ai biết các ngươi sẽ

lấy cái gì đến hại ta!" Nói xong lại liên tục khóc. Ba nha đầu thật vất vả

dỗ nàng bình tĩnh ngủ, cũng không dám đi xa, chỉ giữ ở cửa.

Hôm sau, sáng sớm.

Đường Môn Lưu Phong Viên.

Đường Quân đánh xong bộ Hạc

quyền, cầm ấm tử sa giải khát, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn tràn ngập ý vui.

Ông đã qua tuổi năm mươi, mặc dù chỉ có duy nhất Đường Lịch là con trai, nhưng

nó cũng có tiền đồ. Nay đứa con dâu lại là tốt trong ngàn vạn tốt. Ông chỉ đợi

các trưởng lão thông qua, liền đem chức chưởng môn truyền cho Đường Lịch, bản

thân ngậm kẹo đùa cháu, bảo dưỡng tuổi thọ.

Nhưng không ngờ quản gia Đường

Đức một đường chạy vào Lưu Phong Viên, thở không ra hơi nói: "Chưởng môn,

không xong, thiếu phu nhân, Tiêu tiểu thư đã tự sát chết."

Ấm