
tử sa trong tay Đường Quân
choang một tiếng rơi xuống đất, không kịp hỏi kĩ, dùng khinh công vọt về phía
Mộng Viên chỗ ở của Đường Lịch.
Giờ phút này đôi nến đỏ đã cháy
hết, đế nến đầy sáp không khỏi có vài phần thê lương.
Tiêu tiểu thư đang mặc quần áo
trong phủ chăn gấm uyên ương, nằm trên giường cưới, mặt không chút máu, trên cổ
có một vết thương do kiếm. Thuần Quân như dòng nước mùa thu đặt cạnh giường.
Ba nha đầu cố nén sợ hãi tỉ mỉ
kể lại chuyện tối qua. Cũng nói sáng sớm nay ba người đẩy cửa vào liền phát
hiện Tiêu tiểu thư đã đoạn khí.
"Lịch nhi đứa nghiệp
chướng này đâu? Bắt nó đến cho ta! Tìm đi!"
"Thưa
chưởng môn, thiếu gia suốt đêm cưỡi khoái mã mang theo hai trăm người đi về
hướng Giang Nam rồi." Đường Đức giờ phút này thật hận mình vì muốn được
phần thưởng, thức dậy sớm, nha đầu báo cho ai cũng được a, không ngờ lại chọn
trúng ông ta.
"Tiêu
tiểu thư đêm tân hôn chết ở Đường Môn, Việt Kiếm Môn sẽ không bỏ qua cho chúng
ta! Phải làm thế nào đây, làm thế nào cho phải đây." Dù là Đường Đức quen
gặp sóng gió, giờ phút này cũng không ngăn được lệ tuôn đầy mặt.
Đường
Quân dù sao cũng là gừng già, trong chốc lát đã tỉnh táo lại, liên tục phát ra
vài mệnh lệnh: "Phái một đội người đuổi theo đưa thiếu gia trở về, ta muốn
đích thân mang nó đến Việt Kiếm Môn chịu đòn nhận tội. Phát Đường Môn Lệnh bảo
Đường Hoan lập tức trở về. Toàn Bảo giới nghiêm. Rút toàn bộ nhân mã của Đường
Môn về, việc truy tìm bản vẽ Bạo Vũ Lê Hoa Đinh và người để lộ bí mật tạm thời
gác lại."
"Lão
gia, ngài nghỉ một chút đi." Đường Đức giờ phút này không khỏi xưng hô như
khi Đường Quân còn chưa lên làm chưởng môn.
"Mắt
thấy họa diệt môn ngay trước mắt, ta sao có thể không vội đây!" Đường Quân
dùng đôi tay xưa nay vững vàng che kín khuôn mặt già nua, giờ phút này run run
như lá cây trước gió.
Sau
khi đã hơi bình tĩnh, Đường Quân hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Mộng Viên, cũng bất
chấp tị hiềm, cẩn thận kiểm tra xác Tiêu tiểu thư. Toàn thân trên dưới chỉ có
một vết thương cực nông trên cổ, vẫn chưa tổn thương đến động mạch, không có
dấu hiệu trúng độc. Máu đỏ tươi đọng lại nhuộm chăn gấm thành màu đỏ sậm, theo
lượng máu mà xem, xác nhận mất máu quá nhiều mà chết. Thuần Quân kiếm cũng
không bị động qua. Huống chi Bích Lưu châu đang đặt trong hà bao uyên ương mang
bên người nàng, cho dù có người cố ý hạ độc cũng không ngại. Đường Quân lấy hạt
châu bóng tròn phát ra ánh sáng rực rỡ kia ra chậm rãi nắm trong lòng bàn tay,
sắc mặt ngưng trọng.
Chẳng
lẽ thật là bởi vì Thuần Quân. Trong truyền thuyết Thuần Quân sắc bén có thể làm
vết thương không khép miệng, chảy máu không ngừng.
Mạc
Hi lại một lần nữa làm hái hoa tặc, vượt đường ngày đêm mang về một bó to sơn
trà trắng.
Cuối
thu không khí trong lành hiếm có, trời cao mây nhẹ.
Nhưng
nơi này gió núi lại lạnh thấu xương.
Gió
gào thét hất tung làn váy của nàng, lộ ra bóng dáng đặc biệt yếu ớt.
Nàng
không vì huynh ấy lập bia. Vốn nghĩ rằng năm ba ngày liền có thể quên. Nay lại
dùng suốt ba năm để quên. Vốn tưởng rằng giữ huynh ấy năm ba ngày, nay vừa ở
Kim Lăng là ba năm.
Ngẫm
lại bản thân thật sự là quái đản, loại chuyện mèo khóc chuột này cũng duy trì
những ba năm.
Nàng
cong môi nở một nụ cười chế giễu lạnh lùng, đặt bó sơn trà trắng xuống, ngồi
trên đám cỏ hoang lạnh lẽo, lòng cũng an tĩnh hơn.
Sự
ấm áp duy nhất lúc còn nhỏ, đã vùi thân nơi này. Nàng tự dùng hai tay bới đất
thành mộ. Ngày đó nàng lén trộm thi thể huynh ấy từ đống xác chết ra, trong đêm
tối đen, một mình cõng huynh ấy, thẳng đến lúc kiệt sức mới chôn ngay tại chỗ.
Mạc
Hi cảm thấy nếu mình có lương tâm thì từ lâu đã chôn thân ở đây.
Từ
ngày đó nàng bắt đầu thử không nghĩ đến quá khứ, cũng không nghĩ đến tương lai
nữa. Chỉ nghĩ đến sống sót. Nếu đó là hi vọng của huynh ấy.
Đến
nay nàng vẫn nhớ rõ kiếm mình đâm vào ngực huynh ấy, cảm giác được trái tim
huynh ấy ngừng đập, máu từ từ lạnh dần, sinh mệnh từng chút từng chút rời khỏi,
còn cười với nàng. Nụ cười kia không ngờ lại ấm áp mà vui vẻ.
Không
biết xương mình rồi sẽ chôn nơi nào. Nhưng có gì khác nhau đâu, nơi nào cũng là
đất khách a.
Mạc
Hi chậm rãi đứng lên, đi xuống núi.
Xa
xa có mấy người cũng đến tảo mộ. Là Đường Hoan.
Mạc
Hi đang do dự có nên tiến lên hay không, cô gái váy lục đã nhìn thấy nàng, vẫy
tay với nàng.
Người
trong võ lâm đều biết, người Đường Môn đều được chôn tại Mộ Viên phía sau Đường
Gia Bảo, vậy nơi này là ai?
Trên
mặt Đường Hoan nhìn không ra thương cảm, chỉ như có một chút buồn bã cùng hoài
niệm, khi Mạc Hi đến gần, không ngờ lại cười nhàn nhạt với nàng.
Gió
núi thổi y bào của hắn bay phất phới, hắn chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng đặt bó
cúc trắng cuối cùng ở trước mộ. Lúc này Mạc Hi mới biết cái gì gọi là nghi phạm
thanh linh, phong thần hiên cử (nghi lễ
đúng chuẩn, đẹp đẽ, phong phạm, cử động như thần).
Vị
Đường Môn tứ thiếu này tặng hoa lại không có sáng kiến gì cả, chỉ toàn là cúc
trắng. Bày đầy hết cả mộ. Cũng là mộ không bia.
"Đó
là muội muội ta." Mạc