
hông còn sớm..."
"Vậy,,,Công tử đã...thành gia lập thất chưa?". Nam Cầm không mảy may liếc nhìn tôi, tình tình ý ý nói: "Nếu công tử đã có thê thất cũng không sao, chỉ cần có thể ở bên cạnh làm bạn với công tử, Nam Cầm không để ý đến danh phận".
Tôi: "..."
"Ồ? Thật không?". Hi Âm vô tình liếc nhìn tôi, thản nhiên nhếch môi, nói: "Ta chính là..."
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn chính là long dương, hắn là tên đoạn tụ sớm ôm ta trong ngực. Hắn không thích cô nương đâu, cô đừng bị bề ngoài của hắn lừa".
Vẻ mặt cô nương Nam Cầm đang e lệ ửng đỏ như hoa như ngọc bỗng chốc biến thành trắng bệch trong nháy mắt. Nàng nhìn Hi Âm không tin được, giống như muốn hỏi lời nói đó có phải là thật không.
Tôi lại tiến đến vài bước, đứng giữa ngăn hai người bọn họ lại, nói với cô ta: "Đừng nhìn hắn, ta không lừa cô. Tối hôm qua hắn còn sàm sỡ ta, hắn nói sẽ chịu trách nhiệm với ta".
Người bên cạnh cúi đầu cười mấy tiếng.
Sau đó, Nam Cầm che mặt khóc lóc chạy mất.
Tôi nhìn bóng dáng cô ta càng xa dần, trong lòng có cảm giác không nói nên lời - Nam Cầm cô nương, cô đừng trách ta, ta cũng không muốn làm vậy đâu. Nhưng không hiểu sao, không tự chủ được nói những lời này gạt cô. Thật ra ta không muốn gạt cô, cô có thể đi đến Tang phủ hỏi thăm, người này có phải là thánh tăng đang chữa bệnh cho Tang tiểu thư, lại cùng với đồ đệ hắn là Giới Ức có một đoạn tình yêu cắn rứt như người ngoài đồn đãi...
Thôi, chào nhé, chúc cô sớm tìm được phu quân. Tôi vẫy tay theo hướng cô ta chạy.
Quay đầu lại, Hi Âm khoanh tay ung dung nhìn tôi, ý cười trong mắt trong veo, so với ánh sao đầy trời kia càng lóa mắt hơn.
"Tiểu Mai, sao nàng lại bóp méo buồn cười như vậy?". Hắn hỏi tôi.
"Ta thì sao? Ồ, đêm nay trời đẹp, trời đẹp thật...". Tôi vừa nói vừa cầm túi dược liệu, cố bước về phía trước.
Hi Âm chạy theo, ngăn tôi lại khẽ cười nói: "Tiểu Mai, tại sao nàng lại phá hỏng tình duyên của ta? Nàng không cần ta chịu trách nhiệm, lại không cho ta tìm cô nương khác, đây là đạo lý gì vậy?"
"Ta không có phá hỏng chuyện tình duyên của người". Tôi tỏ ra đứng đắn, ý tứ sâu xa nói: "Ta đang cứu vớt cô nương xa lạ ấy...A Quân công tử".
Hắn đỡ trán nói: "Hay là nàng ghen?"
Cái, cái gì!
Tôi kinh hoảng nói: "Ta...ta không có".
"Tiểu Mai, mặt nàng đỏ, mỗi lần nàng nói dối mặt đều đỏ". Hắn ra vẻ hiểu biết biểu cảm của tôi, thở dài: "Nàng đó, luôn như vậy, cảm xúc nào cũng bộc lộ ra mặt. Lần sau nếu muốn nói dối, nhớ che mặt lại".
Tôi: "..."
"Ta đã sàm sỡ nàng, nàng phá hỏng nhân duyên của ta, chi bằng chúng ta...". Bỗng nhiên hắn sát lại, hơi thở mát lạnh phả vào tai tôi, nháy mắt cháy lửa.
Cứ như vậy, vừa lui được vài bước, quả thực có người mời tôi đoán câu đố đèn.
"Vị công tử này có muốn đoán câu đố không?"
Tôi đứng lại nhìn, chỉ thấy một đám người vây quanh một chiếc đèn hoa sen tinh xảo khéo léo. Chiếc đèn kia tỏa ánh sáng ấm áp nhè nhẹ, lẫn trong màu hồng nhạt là màu tím, vừa nhìn đã biết đó là đồ quý giá khó tìm. Từ xa nhìn lại, dường như giữa hồ nước âm u có hoa thủy tiên lả lướt, trong vẻ lịch sự tao nhã lộ ra vài phần yêu mị.
Hình như không có người giải được câu đố đèn, có người liên tiếp đọc đáp án đều bị ông chủ cười gạt bỏ.
Vẻ mặt ông chủ kia có vẻ rất đắc ý nói: "Không phải ta khoe khoang, câu đố này ta đã để suốt năm năm, hàng năm người dạo chơi vô số, đến nay chỉ có một người đoán trúng đáp án. Câu đố là 'phù dung trướng noãn độ xuân tiêu', là một địa danh, mới vừa rồi vị công tử kia đoán mười lần đều sai, các vị còn người nào muốn thử sức không?"
Lời nói vừa buông, đám người tụ tập lại bàn luận.
Thấy không có ai trả lời, ông chủ lại nói: "Chiếc đèn hoa sen này chính là lấy một khối ngọc lưu ly trong suốt từ nước Yến ở tây bắc mà làm nên, trên dưới cả nước chỉ có ba cái, hai chiếc là của hồi môn của Thục vương trắc phi, lần trước có vị công tử đoán trúng đáp án nhưng không lấy đèn nên còn một chiếc ở đây. Nếu ai có thể đoán trúng, chiếc đèn quý hiếm này sẽ là của người đó".
"Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu". Tôi kiễng chân rướn cổ nhìn xung quanh một hồi, quay đầu nói với Hi Âm: "Chiếc đèn kia nhìn qua không tệ".
Hi Âm nhàn nhạt cười nói: "Nàng thích không?"
Tôi gật đầu: "Mới vừa rồi nói mình là tài tử, mời đưa ra chút tài lẻ để ta tin phục".
Hắn thản nhiên nói: "Dễ mà". Nói xong, chưa đợi tôi phản ứng, che chở tôi lúc chen qua đám người trước mặt. Nhìn qua giống như thân mình hắn không chuyển động, thật ra ôm tôi chặt trong người. Mấy người muốn chen đến đây rốt cuộc bị hắn khéo léo dùng lực đẩy ra.
Tôi không khỏi bất ngờ, chẳng lẽ Hi Âm quả thật là cao thủ võ nghệ cao cường sao?
Thấy có người tiến đến, ông chủ thích thú ngẩng đầu đánh giá hai chúng tôi, chào đón nói: "Hai vị công tử, đoán câu đố đèn sao?"
Tôi chỉ vào chiếc đèn hoa sen ấm áp hỏi: "Có thật là đoán đúng sẽ tặng luôn chiếc đèn này không?"
Ông chủ tủm tỉm cười gật đầu: "Nhất ngôn cửu đỉnh, thiên chân vạn xác*. Câu đố là 'phù dung trướng noãn độ xuân tiêu', là một địa danh. Mời công tử".
*nhất ngôn cửu đỉnh: tương tự như một lời nói ra nặng t