
, hoa mùa hè, quyến luyến thời gian đẹp ở nhân gian.
Sau này, chàng trở thành người kế thừa đế vị, hứa cho tôi vị trí Hoàng hậu độc nhất vô nhị, tôi lại muốn, cho dù không đi tận chân trời, ít nhất cũng có thể sóng vai ngắm nhìn bức tranh giang sơn cùng chàng, cũng không khác gì lắm.
Dễ tìm bảo vật vô giá, nhưng khó kiếm được tình lang. Chỉ cần nơi nào có chàng, đó chính là nhà của tôi.
Mà nay...
Ba mươi ba tầng trời, cao nhất là trời Ly Hận (hận xa cách), bốn trăm lẻ bốn bệnh lạ, khó chữa nhất là bệnh tương tư. Cung vàng điện ngọc, điện Cửu trùng thiên trên trời, không có chàng bên cạnh, vẫn là trăm năm cô đơn.
Đến khi sắc trời tối dần, tôi mới bước xuống đài Thần Minh, chậm rãi trở về điện Chiêu Dương, mỗi một bước đi đều cực kì chậm.
Đẩy cửa bước vào, trong điện đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa chiếu thành vệt dài. Bóng rèm xanh thẫm như mây phất phơ lượn lờ, làm tăng thêm sự yên tĩnh của cả phòng.
Điểm khác với xưa chính là giờ phút này ai nấy đều mang vẻ mặt vui mừng, giống như có chuyện gì vui lắm. Một đám thái y quỳ rạp dưới đất, viện trưởng đứng bên mép giường, chòm râu bạc khẽ run, vẻ mặt không giấu nổi sự vui sướng.
Tôi giật mình, theo bản năng nhìn về phía giường.
Chỉ thấy màn nhẹ lay động, móc phượng* nhẹ nhàng nâng rèm lên, lộ ra bóng dáng nhàn nhạt. Một người ngồi trên giường, chân mày nhíu lại, trong mắt phượng chứa vài phần ý cười.
Tôi nín thở, cực kì cẩn thận bước đến, sợ đây chỉ là cảnh đẹp trong mơ, chỉ cần thoáng đụng vào, sẽ đột nhiên tỉnh giấc.
*móc treo rèm trong cung hoàng hậu
Nhìn vào ánh mắt trong trẻo như nước kia, tôi chần chừ nói: "Chàng...tỉnh".
Chàng nhìn tôi chằm chằm, không nói gì cả.
Tuy rằng đã sớm đoán được sẽ có khả năng chàng quên mất tôi là ai, nhưng chuyện xảy ra trước mặt, rốt cuộc vẫn khó chấp nhận được. Một bên tôi an ủi chính mình, một bên ngồi lên mép giường, vẫn cố gắng hỏi han: "Chàng có biết...ta là ai không?"
Chẳng quan chỉ trong nháy mắt, tôi lại cảm thấy dài như luân hồi mấy đời.
Bất chợt, chàng mím môi mỉm cười, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Mai".
Ai nói trời đố kị tình ý con người, tôi càng muốn nghịch thiên. Ai nói cuộc vui mấy chốc sẽ tàn, tôi càng muốn trọn đời không lìa xa chàng.
Mặc kệ triều đình cao hay giang hồ xa, bất kể là Cửu trọng thiên trên trời hay là đông li nam sơn, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, tôi tuyệt đối không để một mình chàng đi một mình.
Nắm tay chàng suốt cuộc đời, vĩnh viễn không phân ly.
Tháng mười hai năm Nguyên Khánh, hoàng thượng ngã bệnh, băng hà tại điện Ngọc Phù, truyền ngôi cho Thục vương. Tôn hiệu là Văn Võ Hiếu Thành Tuyên Hoàng đế, miếu hiệu* Văn Đế.
*sau khi Hoàng Đế băng hà, ở nơi miếu thờ, người ta lập bài vị để thờ cúng, trên đó có khắc tên hiệu như Cao Tông Hoàng Đế hay Thái Tông Hoàng Đế
Cuối năm đó, Đại ti mã Lí Viễn viễn chinh nước Yến chiến thắng trở về, rạng danh sử sách. Nước Yến cúi đầu xưng thần, mỗi năm cống nạp tiền, dâng cho triều đình.
Đầu năm sau, Thục vương đăng cơ, đổi niên hiệu là Chiêu Bình, phong cháu gái Mai Hiền là Mai Tri Tuyết làm Hoàng hậu, từ đó lục cung không nạp phi. Tháng sáu năm đó, sinh ra một bé gái, đặt tên Mộ Tuyết. Phục hồi công lao và thành tích của Mai Hiền, bên ngoài đánh lùi man di, bên trong bình ổn giang sơn, truy phong Trấn quốc công, thụy hào là Viết Trung.
Trước phế sau phong, thi hành ân lệnh. Ra sức cải cách khi trị vì, nâng đỡ người tài, thiết lập hai bên tả hữu tể tướng, đặc biệt cất nhắc Lâm Tranh ở Hàn Lâm Viện làm hữu tướng.
Những năm ấy, thiên hạ ổn định, nhân gian trong sạch.
1. Mời báo danh.
Hi Âm: Bùi Quân.
Tiểu Mai: (ngẫm nghĩ) là Ngọc Tiểu Mai hay là Mai Tri Tuyết? Dù sao cũng không quan trọng, mọi người thích gọi gì thì gọi.
Nhật Thanh: Hoàng hậu nương nương hiền quá đi ~
Tiểu Mai: ha ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy đó ~
2. Tuổi.
Hi Âm: thời điểm lên sàn diễn là 26, bây giờ chắc gần 27t.
Tiểu Mai: (cười) lấy tuổi Hi Âm trừ tám sẽ ra tuổi của ta.
Nhật Thanh: (→_→), vậy mà tôi cũng cho cô ấy làm nữ chính, thật sự tôi cũng không dựa vào nữ chính như khuôn mẫu trên trời rơi xuống!
Hi Âm: (ảm đạm bi thương), Tiểu Mai, nàng đang nhắc ta nàng kém ta nhiều tuổi sao?
Tiểu Mai: tất nhiên không phải!
Hi Âm: nàng chê ta già.
Tiểu Mai: (┭┮﹏┭┮) thật sự không phải, vừa sinh em bé ra nên đầu óc không minh mẫn, lại không muốn nhớ.
Hi Âm: nàng phải chứng minh cho ta xem.
Tiểu Mai: chàng muốn ta chứng minh như nào?
Hi Âm: ta bảo nàng chứng minh như nào thì nàng sẽ chứng minh như vậy sao?
Tiểu Mai: (cảm giác không ổn lắm) phải, đúng vậy.
Hi Âm: (cười sau khi đã thực hiện được quỷ kế) tối nay ta sẽ nhắc nàng.
Tiểu Mai: được rồi...
Nhật Thanh: (không thể nhìn thẳng) này này, yêu tăng, đủ rồi đó!