
khí bổ huyết cho nàng bồi dưỡng".
Đầu ngón tay mát lạnh vuốt nhẹ qua mũi, hời hợt dừng phía bên trái gương mặt tôi trong nháy mắt, mùi thuốc tươi mát phả vào mặt. Bỗng nhiên tim tôi đập thình thịch, bên tai lờ mờ cảm thấy nóng.
Tôi chần chừ một chút, không biết có nên truy hỏi việc tối hôm đó không. Dù sao tôi cũng là một cô nương giữ mình trong sạch, cuối cùng hắn lại sàm sỡ tôi...
Nhưng lúc ấy hắn uống say mèm, đầu óc mơ hồ, nói nhăng nói cuội, không biết có gì kì quái trong lời nói của hắn. Có lẽ lúc ấy hắn căn bản không biết mình đang làm gì, hoặc có lẽ hắn nhận nhầm tôi là người khác. Bất kể là tình huống như thế nào, có truy cứu lại cũng vô tích sự, thậm chí là tự rước nhục.
Tôi nhìn trộm hình dáng tuấn tú lịch sự tao nhã của hắn, nhất thời tim đập càng nhanh. Quả thật, trong lòng nghĩ, dường như tôi có lẽ là...Cũng không khó chịu như tôi tưởng tượng, khó chịu khi hắn sàm sỡ tôi. Có lẽ hắn không nhớ ra được thì tốt, đỡ phải xấu hổ khi gặp nhau.
Cứ so sánh như vậy, rốt cuộc tôi rối rắm chuyện gì chứ?
"Tiểu Mai, nét mặt nàng như vậy là sao?". Hắn giả vờ quan sát tôi.
Tôi kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ra mặt mình có biểu lộ dữ tợn quá mức, không tự chủ được vỗ vỗ hai má, cười gượng nói: "Không...Không có gì...Thánh tăng, tối hôm qua sau khi người uống rượu, ta từng đến phòng tìm người, có thật là người không nhớ rõ không?"
Vẻ mặt Hi Âm vô tội: "Tìm ta vì việc gì?"
Quả nhiên...Rũ bỏ kìa!
Tôi cúi đầu vô lực nói: "Không có, người nghe nhầm. Ta chưa nói gì hết".
Hắn nâng mặt tôi lên, ánh mắt mỉm cười sâu xa nhìn tôi: "Tiểu Mai, cả ngày hôm nay nàng rất kỳ lạ, rốt cuộc nàng bị sao vậy?"
Tôi nói: "Nếu ta nói người sàm sỡ ta, người có tin không?"
"...". Tay hắn run rẩy, khóe mắt giật giật vài cái.
Đây là, ý tứ, gì chứ...
Tôi né tránh hắn, quay mặt buồn bã tủi thân, cố gắng bắt mình tươi cười nhưng bên trong tổn thương, nói: "Người chưa từng nghe thấy gì hết, ta chưa nói chuyện gì hết". Nói xong, không để ý đến hắn, sải chân bước về phía trước.
"Tiểu Mai...". Hắn vội vã đuổi theo, liên tục gọi tôi: "Tiểu Mai!"
Bỗng nhiên tôi dừng lại bước chân, liếc mắt oán hận nhìn hắn.
Tôi chỉ về hướng phòng nghỉ, nói: "Người mệt rồi, ta cũng mệt, chúng ta cần nghỉ ngơi".
Vẻ mặt hắn có chút rối rắm, giống như là bị nghẹn lại. Sau một lúc lâu, một tràng cười phát ra từ người hắn, hắn chung quy không nhịn được cất tiếng cười to, tiếng cười tự nhiên sang sảng, nhất thời lay động lòng người.
"Nàng bực mình sao?"
"Ta bực gì chứ". Tôi tức giận nói, cùng lắm thì cho là bị chó gặm một chút, lần sau tìm cơ hội cắn lại là được.
"Tiểu Mai à...". Nụ cười của hắn hình như có chút ý tứ sâu xa, đỡ trán nhìn trời nói: "Xem ra, nghề thánh tăng này của ta sắp hết làm được nữa rồi".
"Vì sao?"
"Vì ta phải chịu trách nhiệm với người ta, nếu sàm sỡ nàng, ta đây phải chịu trách nhiệm". Hi Âm cười huyền bí nói: "Hầy, thật sự lúc này phải hoàn tục rồi..."
Tôi: "..."
***
Vừa đi đến cửa phòng, bỗng nhiên cổ sư Thiên Dạ đẩy cửa ra, ánh mắt hắn lướt trên người tôi và Hi Âm, cổ quái nhếch môi một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
"Hắn ta là ai vậy?". Hi Âm nhìn bóng dáng hắn xa dần, trên mặt hiện lên một chút nghi ngờ.
Tôi giải thích: "Hắn là cổ sư đến từ Miêu Cương, nói là phát hiện ra trong Tang phủ có người trúng cổ, liền tự động đến cửa giúp Tang Mộc Vân giải cổ". Cân nhắc trong nháy mắt, bổ sung thêm: "Mới nhìn có vẻ thần bí, nói rằng lúc đó cổ trùng sinh ra phản ứng, tự nguyện nhận giải cổ, không biết rốt cuộc trong lòng nghĩ gì".
Hi Âm trầm mặc không nói, ánh mắt nặng nề.
"Có thể nào là thuật sĩ giang hồ giả danh không?". Nhưng nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của hắn ra, tôi vẫn bất giác không lạnh mà run, chợt chối bỏ ý nghĩ của mình. Người này không phải loại người hời hợt.
Hi Âm lắc đầu nói: "Thật cũng được giả cũng được, việc này kéo dài càng lâu thì sẽ có người đến dọn dẹp tàn cuộc, không cần ta và nàng quan tâm. Tiểu Mai, không phải nàng thích hóng chuyện sao? Ngồi chờ xem kịch đi".
Tôi nghẹn giọng: "Người mới là kẻ thích hóng chuyện, cả nhà người đều thích hóng chuyện".
Khi dùng cơm trưa, mọi người ngồi xung quanh bàn, không thấy bóng dáng cô đơn của Bùi Lãm, không biết hắn đi đâu. Chẳng qua, như vậy cũng tốt với người bị kẹp giữa như tôi, thật tình tôi sợ hai người ánh dao bóng kiếm, đối chọi gay gắt.
Tang lão gia giống hệt như người chết đuối vớ được cọc, tôn sùng Thiên Dạ là thượng khách, cười ha ha hỏi lão ta: "Thiên Dạ tiên sinh, không biết khi nào người mới giải cổ cho tiểu nữ?"
Ánh mắt Thiên Dạ nhìn Hi Âm, như thật như giả: "Giải cổ rất hao tổn sinh lực, trước mắt sức khỏe Tang tiểu thư còn yếu, chờ thân thể tiểu thư hồi phục sau đó mới tiến hành được. Vậy nên khi ta bắt đầu giải cổ, muốn hỏi thầy thuốc của tiểu thư vài điều".
Tang lão gia kinh ngạc, trong lòng tôi cũng kinh hoảng, khó có thể nào ông ta nhìn ra suýt nữa Tang tiểu thư sẩy thai?
Hi Âm bóc vỏ tôm, sau đó thả tôm vào trong bát tôi, thản nhiên nói: "Nhanh nhất là sau ba ngày".
"Vậy sau ba ngày sẽ giải cổ cho tiểu thư". Lời này của Thiên Dạ rõ ràng là nó