
tỳ mới gặp được Thục vương, nô tỳ đã truyền đạt lại ý tứ của nương nương. Hôm nay điện hạ phải rời kinh, người đưa cho nô tỳ cái này, nói giao cho nương nương, nói rằng nương nương nhìn thấy tất sẽ hiểu".
Trong lòng nhất thời có trống đập, tay giơ ra đỡ lấy chiếc hòm cũng run nhè nhẹ, tôi hít sâu một hơi, nín thở mở chiếc hòm ra.
Trong nháy mắt, có một ánh sáng ấm áp trong trẻo đập vào mắt. Trong ánh sáng có kèm sắc tím, như mặt trời mùa xuân linh động, khiến người ta chói mắt.
Đó là chiếc đèn hoa sen!
Tuy rằng tôi không biết trong trâm hoa mai rốt cuộc là chìa khóa giữ bí mật gì, nhưng tôi biết, hiện giờ trong triều có rất nhiều người muốn có nó. Tôi đưa một nửa cây trâm bỏ vào trong túi gấm giao cho chàng, ý nói với chàng, trong thiên hạ này tôi chỉ tin một mình chàng.
Tôi nguyện dùng thân thế và trách nhiệm làm tiền đặt cược, đánh cược chàng sẽ không bỏ rơi tôi.
Hiện tại, chàng dùng đèn hoa sen làm quà đáp lễ tôi, đèn tức là chờ*, chàng muốn tôi chờ chàng.
*đèn: tiếng Trung là đăng, đồng âm với đẳng, nghĩa là chờ đợi.
Tôi cầm đèn hoa sen trong tay, trong mũi dâng lên một hơi chua xót, không biết là vui mừng hay là cảm động. Nhiệt độ ấm áp từ cánh sen làm bừng ngọc lưu ly chậm rãi truyền đến, phảng phất như khi Hi Âm dịu dàng chạm vào, truyền nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay cho tôi, dịu dàng gọi tôi là Tiểu Mai.
Chiếc đèn này, không những làm ấm tay tôi, mà còn làm ấm lòng tôi.
Sau giờ Ngọ, Bùi Lãm lại đến điện Ngọc Phù như cũ. Hôm nay vẻ mặt hắn không vui, hình như có chuyện phiền lòng phức tạp, đôi mày nhíu lại, không nén được sự mệt mỏi trong ánh mắt.
Tôi nhàn nhã uống trà, thay hắn rót một chén, nói: "Trà Long tĩnh Tây Hồ Vân Tê, mời Hoàng thượng nếm thử".
Bùi Lãm đón chén trà khẽ hít một hơi vào mũi, lại uống một ngụm, bờ môi hiện lên ý cười nhàn nhạt như gió xuân, nói: "Mai Nhi, đã lâu rồi không uống trà do chính tay nàng pha. Sau khi nàng đi, ta từng uống qua rất nhiều loại trà, nhưng có thế nào cũng cảm thấy hương vị khác. Mùi không tinh khiết như trà của nàng, vị không ngọt ngào như đó, dư vị không kéo dài như của nàng".
"Lá trà giống nhau, nước nóng giống nhau, cách pha giống nhau, sao lại khác hương vị?". Tôi tiếp tục việc trong tay, nghiêm mặt nói: "Đây là do tâm lý tác động Hoàng thượng".
Hắn cười không nói, buông chung trà nâng mắt nhìn tôi, thở dài: "Đại khái cũng chỉ có ở chỗ này, ta mới có thể quên đi trọng trách".
Tôi nói: "Hoàng thượng, có cho mới có nhận. Nghe nói gần đây long thể người bất an, xử lý quốc sự tất nhiên quan trọng, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi". Khi hắn ngồi lên vị trí đó, cả đời này sẽ cùng sinh cùng tử với xã tắc, chìm nổi cùng giang sơn, nhận được nhiều thứ nhưng cũng mất đi nhiều thứ.
Hắn im lặng, ảm đạm nói: "Mai Nhi, nếu nàng có thể gọi ta là 'Bùi lang' như trước thì thật tốt, ta thà rằng nàng gọi thẳng tên ta, cũng không mong nàng xa lạ gọi ta là Hoàng thượng. Ở trước mặt nàng, ta không phải là Hoàng thượng, không phải là trẫm".
Tay tôi hơi run một chút, nói: "Hôm nay đã khác xưa".
"Đúng vậy, bây giờ đã khác xưa...". Hắn thở dài cười khổ, trên mặt hiện lên một tia khó xử. Bỗng hỏi: "Hôm qua sách điển đã đưa đến chưa?"
"Rồi". Tôi thành thật nói: "Ta không muốn nhận sắc phong".
"Không được". Ánh mắt Bùi Lãm ngưng lại, trong giọng nói lộ ra vài phần uy nghiêm: "Ta đã sai Khâm thiên giám* chọn ngày hoàng đạo làm lễ sắc phong, thánh chỉ cũng đã thảo ra rồi, ta có thể nghe nàng mọi chuyện, nhưng chuyện này thì không".
*cơ quan phụ trách xem ngày và các dị tượng khác của trời đất thời cổ đại
Tôi rất muốn khóc: "Chẳng qua ta chỉ là ca kỹ hèn mọn đê tiện, hiền lương thục đức gì chứ, ý phạm tính thành gì chứ, hoàn toàn không liên quan đến ta! Nếu người sắc phong ta làm quý phi, bá quan văn võ sẽ thấy thế nào, thiên hạ dân chúng thấy thế nào, nước Yến lân bang sẽ thấy thế nào? Hoàng thượng, thanh danh một đời của người không thể hủy trong tay ta!"
Bỗng nhiên Bùi Lãm ngẩn ra. chợt mím môi cười nói: "Không liên quan, dù sao cũng không phải lần đầu làm chuyện này".
Tôi nghẹn giọng, tiếp tục nói: "Nhưng hôm nay người thân là thiên tử, nếu muốn trở thành hiền quân minh chủ muôn đời lưu danh, thì không thể làm chuyện này lần nữa".
Bỗng nhiên, hắn hơi ngẩng mặt lên, vẻ mặt thay đổi. Chẳng qua chỉ trong chớp mắt lại giãn ra, hình như có chuyện gì đó bị hắn đè nén mạnh mẽ.
Hắn nâng ống tay áo che miệng ho nhẹ vài tiếng, hỏi lại: "Ai nói ta muốn lưu danh thiên cổ?"
"Chẳng lẽ người không nghĩ vậy sao?"
Hoàng hậu nói xưa nay hắn rất trọng danh dự, nếu không phải tôi là 'dư nghiệt Mai gia' có giá trị lợi dụng, sao hắn lại bỏ qua danh vọng nhiều năm bồi đắp được, hơn nữa lại mạo hiểm cưới tôi vào cửa?
Mà Bùi Lãm tất nhiên không hiểu đúng ý tôi, chỉ lắc đầu nói: "Ta không nghĩ vậy, Mai Nhi, ta biết nàng chưa quên được Cửu thúc, ta nguyện ý chờ nàng, nguyện ý cho nàng thời gian. Ta không tin nàng đã quên ta như vậy, ta không tin nàng không có nửa phần tình ý nào với ta, ta không tin!". Hắn nắm chặt tay tôi, mắt nhìn thẳng tôi: "Nàng vẫn quan tâm