Theo Dòng Tình Yêu

Theo Dòng Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323265

Bình chọn: 8.00/10/326 lượt.

chế được cười sặc sụa, cuối cùng nhìn thấy một chiếc taxi, vội vàng nhảy tới, nghênh ngang rời đi trong tiếng kêu

ơi ới càng lúc càng ầm ĩ.

"Cô đi đâu vậy?" Tài xế taxi híp mắt cười, hỏi.

Tần Tang thở hổn hển, đỏ bừng cả mặt, nhưng đáy lòng lại chưa bao giờ

hả hê như vậy, "Đi đường xa nhất, vòng một vòng rồi trở lại sân bay."

Nhìn cảnh vậy bay vút ngoài cửa sổ, cô mỉm cười.

Lý Vi Nhiên, hết vòng này, chờ anh tới tìm em.

Giữa mùa hè, ánh mặt trời chói chang, Tần Tang vuốt ve tấm kính cửa sổ sáng rực, niềm vui ngập tràn trong tim.

~~~~ Hoàn chính văn ~~~~

"Chào mừng...." Lúc này giọng nói của Chu Yến Hồi có sự hưng phấn cực độ của dục vọng đè nén "Tiểu Tang Tang của tôi."

Không biết chuyện gì đang xảy ra, mặt cô còn lấm tấm nước mắt. Vừa vào khoang máy bay trống trơn, cảm thấy bất thường, đôi mắt xinh đẹp như mèo của

cô hiện vẻ hốt hoảng. Chu Yến Hồi tựa như một con sói nhìn con mồi bé

nhỏ vùng vẫy giãy giụa. Thật đáng tiếc! Chu Yến Hồi sờ cằm âm thầm than

thở, tại sao cô không kinh hoàng thất thố xoay người chạy trốn?!

Cánh cửa đằng đó có liều thuốc đang chờ cô, cô mà chạy tới sẽ được chào hỏi. Lột sạch cô gái đỏ mặt vùng vẫy không ngừng rên rỉ, rồi mặc đồng phục

nữ tiếp viên hàng không màu xanh, áo sơ mi màu trắng, năm cúc áo không

cài, váy juyp bó sát, một bên xé đến thắt lưng để lộ bắp đùi trắng bóc.

Tại phòng vệ sinh nhỏ bé chỉ có thể chứa một người sâu trong khoang máy

bay, áp cô lên tường, nhìn cô yếu ớt dựa vào tường. Cuối cùng đầu nhỏ

vùi vào háng anh, đôi mắt mơ hồ mở to do tác dụng của thuốc, không cần

anh dụ dỗi cô cũng lôi dục vọng của anh ra, há cái miệng anh đào nhỏ

nhắn, đưa đầu lưỡi đỏ chót mút anh. . . . . .

Chu Yến Hồi híp mắt, bị hoang tưởng của mình làm bản thân hưng phấn không

biết phải làm thế nào. Anh hít một hơi thật sâu, nở nụ cười tà ác.

"Chu Yến Hồi!" Tần Tang lạnh lùng lên tiếng, kéo anh trở về thế giới hiện thực.

"Anh nghĩ thế nào?" Tần Tang thả túi xuống, đi tới bên cạnh anh, cách lối đi ngồi sóng vai với anh.

Chu Yến Hồi có phần nghi ngờ quay đầu nhìn cô, cô ấy. . . . . . hình như

hơi khác lần gặp mặt trước. Có chỗ nào đó không giống. . . . . . Hình

như có thứ gì đó đã chống đỡ tâm hồn bất an vất vưởng của cô. Anh nhìn

mà phát bực, dứt khoát đứng dậy nhào tới.

Tần Tang trốn tránh theo bản năng, nhưng anh ta vốn nhanh nhẹn, huống chi

chỗ ngồi rất nhỏ, cô không thể né tránh, bị anh đè chặt phía dưới.

"Lần trước em hỏi tôi rồi, " Chu Yến Hồi nở nụ cười khát máu, vươn một ngón

tay chậm rãi vuốt ve gương mặt trắng noãn của cô, hơi thở nóng bỏng phả

lên mặt Tần Tang, cô nổi da gà, "Câu trả lời của tôi......vẫn giống lần

trước."

"Tiểu Tang Tang, tôi muốn nếm thử mùi vị của em, xem có ngon miệng giống như tôi nghĩ không."

Nói rồi anh liền ra sức tách chân cô ra, thắt lưng gầy gò chen vào, hơi di

chuyển vật khổng lồ nóng bỏng trên bụng Tần Tang. Anh ta muốn thật!

"Chu Yến Hồi, anh có yêu tôi không?" Tần Tang đè nén cơn buồn nôn, nhân lúc tay anh ta đưa tay vào cổ áo thì cô vội vàng hô lên.

Chu Yến Hồi hơi chậm lại, chống người lên nhưng nửa người dưới vẫn áp chặt

lên cô, một tay vẫn cố chấp tiến vào cổ áo cô, vuốt ve nơi đầy đặn mềm

mại đó, động tác vô cùng mờ ám.

"Cô

bé, em muốn diễn trò gì với tôi?" Anh cười xấu xa, móng tay lướt qua nơi đỏ tươi trên ngực cô, nhưng không nghe thấy tiếng rên rỉ trong dự liệu, anh bất mãn mạnh tay hơn, "Tôi có thể xử lý chuyện Trình Hạo ngay cả Kỷ Tứ của Lương thị cũng không điều tra được, em hãy dùng đầu óc thông

minh của mình suy nghĩ kỹ đi, hôm nay..... có ai tới cứu em nổi không?"

Tần Tang cắn chặt răng, phản kháng một cách vô ích. Cô đè nén nỗi sợ trong

lòng, cố gắng ổn định giọng điệu: "Chu Yến Hồi, nếu như anh có phần nào

thích tôi thì anh không nên ép tôi. Nếu anh không thích tôi, vậy sao

phải phí sức thế chứ?"

Tần Tang chợt

đưa ra vấn đề logic như vậy, hiển nhiên đã phá hỏng nhã hứng của Chu

công tử. Anh cau mày nhấc nửa người trên lên, Tần Tang vội vàng ổn định

lại hô hấp, không để ngực phập phồng thêm kích thích anh ta.

"Chu Yến Hồi, anh quá cô đơn rồi." Tần Tang quan sát anh ta thật cẩn thận,

"Thật ra thì anh cũng phát hiện ra đúng không? Tôi và anh là cùng một

loại người. Anh khó khăn lắm mới phát hiện ra đồng loại của mình cho nên nảy sinh hứng thú, bởi vì anh cô đơn quá lâu rồi."

Chu Yến Hồi nở nụ cười hòa hảo thoáng nét kinh ngạc, dục vọng màu đỏ dần dần dịu lại, Tần Tang biết mình đã thành công một nửa.

"Thật ra anh không thích cuộc sống bây giờ, có phải không?" Tần Tang nói nhẹ

nhàng chậm rãi, khẽ khàng đẩy anh ra rồi ngồi dậy, "Chu Yến Hồi, anh có

biết tôi đi Giang Nam làm gì không?"

Chu Yến Hồi hứng thú nhìn cô hồi lâu, lấy một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, như cười như không lắc đầu.

"Cứu rỗi." Tần Tang chân thành như học sinh tiểu học đọc sách giáo khoa, Chu Yến Hồi bị ánh mắt lấp lánh như bỗng tìm được chân lý của cô làm cho

hoảng hốt, "Chu Yến Hồi, anh đừng làm khó tôi, tôi tới cứu rỗi anh, có

được không?"

Đây là lần thứ hai điếu thuốc của Chu Yến Hồi rơi xuốn


Insane