Thế Tử Xấu Xa

Thế Tử Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322863

Bình chọn: 7.5.00/10/286 lượt.

àn toàn

biến mất.

Nhưng nếu có thể, nàng thà rằng vết sẹo kia không bao giờ biến mất, chứ không mong muốn nhìn thấy Mặc Lan bị thương bất tỉnh.

Mãi về sau nàng mới từ tùy tùng của hắn biết được đầy đủ tình huống khi đó----

Hôm đó, khi bọn hắn đang áp giải Hà Thương trở về, lqđ đúng lúc gặp một cơn mưa lớn xối xả, Hà Thương nhân cơ hội bỏ trốn.

Đoàn người tìm kiếm khắp nơi muốn bắt hắn trở về. Bởi vì bọn họ lưu lại phần lớn nhân mã tiếp tục tuần tra phụ cận lương đạo, phòng ngừa lại bị giặc Lỗ Kim quốc nhân cơ hội lẻn vào. Vì vậy, trên đường về bọn họ không

mang theo nhiều người lắm, lqđ nên mấy gã tùy tùng đi theo Mặc Lan cũng

phải chia nhau đi tìm Hà Thương.

Lùng bắt hơn nửa ngày, Mặc Lan

chợt trông thấy một bụi cỏ mọc trên sườn núi, nở ra đóa hoa có hai màu

trắng và tím, hắn vui mừng, bước nhanh lên sườn núi nhìn kỹ, vừa nhìn

xong, hắn mừng đến mức kêu to – “Đây là Bạch Tử Lan.”

Nói xong,

hắn đưa tay ra hái bụi hoa kia, đúng lúc này, Hà Thương

đột nhiên chui ra từ trong một bụi cỏ bên cạnh, trên tay hắn nắm một

thanh đao không biết cướp được ở đâu, định đâm sau lưng hắn.

Tùy

tùng không kịp đi qua cứu Mặc Lan, chỉ có thể la lên nhắc nhở, nhưng hắn lại không thể tránh thoát, bị đâm một dao, sau đó cả người bị lăn từ

trên núi xuống.

Ba gã tùy tùng thì một người đuổi theo Hà Thương, lqđ hai người còn lại chạy xuống chân núi cứu hắn.

Lúc lăn xuống núi, đầu hắn bị va vào tảng đá, vỡ đầu chảy máu. Lúc hai gã

tùy tùng kia muốn đỡ hắn dậy, hắn mở mắt ra, chỉ nói – “Mang đám cỏ này

về cho Hứa thái y, nói hắn nhất định phải bào chế…..” Chưa nói xong, hắn đã bất tỉnh nhân sự, không thấy tỉnh lại nữa.

Sau khi Mặc Lan

trở về được nửa tháng, Hứa Thái y mang lọ thuốc này đến tìm nàng, nói

với nàng – “Lão phu không phụ sự phó thác của Thế tử,

dùng Bạch tử lan mà Thế tử mang về thành công điều chế ra phương thuốc

cổ truyền giúp làm mờ sẹo. Mỗi ngày Thế tử phi bôi hai lần vào buổi sáng và buổi tối, cho dù không thể tiêu trừ hoàn toàn, nhưng nhất định sẽ mờ đi rất nhiều.”

Khi Dung Tri Hạ biết được vì bụi cỏ dùng để chế

thuốc này mà Mặc Lan mới bị thương, trong lòng hận không thể phá hủy

thuốc này. Nàng nhận lấy định ném vỡ nó, lại bị Hứa Thái y ngăn cản.

“Bạch tử lan hơn một trăm năm qua không có tung tích, Thế tử thiên tân vạn

khổ mới tìm được một bụi cho Thế tử phi. Nếu Thế tử phi đập vỡ lọ thuốc

này, lqđ chẳng phải sẽ cô phụ sự cố gắng của Thế tử, khiến thương thế

kia của hắn trở nên vô nghĩa hay sao? Nếu Thế tử tỉnh lại, chắc chắn sẽ

vô cùng đau lòng.

Nghe vậy, nàng lệ rơi đầy mặt, “Ta thà rằng vết sẹo trên mặt vĩnh viễn không khỏi, chứ không muốn hắn bị như

vậy. Đã lâu như vậy mà hắn vẫn không tỉnh lại, cho dù ta

dùng lọ thuốc này chữa khỏi được vết sẹo trên mặt, cũng không thấy vui

vẻ.”

Hứa Thái y khuyên giải, “Bất luận nói thế nào, thì dù sao đây cũng là tâm ý của Thế tử, mong rằng Thế tử phi sẽ không chà đạp.”

Sau đó, Cúc Nhi phải liên tục khuyên mấy ngày, Dung Tri Hạ mới đồng ý sử dụng thuốc này.

Hiệu quả của thuốc này vô cùng tốt, gần như chỉ sau khi bôi lên không lâu,

mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết sẹo kia từ từ nhạt dần, lqđ điều

này khiến trong lòng nàng vừa vui lại vừa đau.

“Mặc Lan, vết sẹo

trên mặt ta khỏi nhanh lắm, chàng còn không mau tỉnh lại nhìn ta một

chút hay sao? Chàng đã ngủ mấy tháng rồi, vẫn chưa đủ

hay sao?” Nàng mắt ngấn lệ ôm lấy hắn, liếc thấy nước mắt rơi xuống làm ướt cả gương mặt hắn, nàng nhẹ nhàng dùng tay áo lau khô đi, sau đó dịu dàng hôn lên hai mắt nhắm chặt và đôi môi đang mím của hắn.

Mặc Lan vẫn trầm miên bất tỉnh như cũ, không hề hay biết.

Nàng ôm chặt hắn.

“Ta chờ chàng, lqđ cho dù bao lâu ta cũng nhất định chờ chàng tỉnh lại...” Nhưng có người lại không muốn chờ. Sau khi Vương phi Trần thị chờ đợi ba

tháng, không thể kiềm chế được mà bước vào Vương phủ một lần nữa.

“Hiện giờ Thế tử hôn mê bất tỉnh, mà dù sao Phụng Vương phủ cũng phải có

người quản lý, ta đành chịu cực khổ một chút, trở lại giúp Thế tử.”

Thấy bà ta không mời mà tới,còn nói những lời như vậy, sắc

mặt Dung Tri Hạ trầm xuống, lên tiếng đuổi người đi, “Không ai mời bà

trở lại! Người đâu, đưa Vương phi ra ngoài!”

Trần thị bất mãn gầm lên, “Láo xược! Ta chính là Vương phi của Phụng Vương phủ, ngươi dám vô lễ với ta như vậy sao? Chẳng qua nể tình Mặc Lan, ta không thèm so đo

với ngươi. Nếu lần sau còn dám không phân biệt tôn ti như vậy nữa, ta

nhất định sẽ phạt ngươi thật nặng.”

Tiếp theo bà ta không khách khí sai khiến hạ nhân Phụng Vương phủ, “Người đâu, đưa Thụy nhi về viện của hắn nghỉ ngơi!”

Dung Tri Hạ ngăn bà ta lại, không để cho bà ta đi vào, “Bà cùng Mặc Thụy

đã bị phụ vương đưa ra khỏi Vương phủ, nếu không có lệnh của phụ vương,

không được quay về. Bà dám cãi lại lệnh của phụ vương hay sao?”

“Bậy giờ Mặc Lan đã thành kẻ vô dụng, so với Thụy nhi của ta còn không bằng. Thụy nhi chẳng qua chỉ bị liệt, nhưng vẫn có thể ăn có thể nói. Mặc Lan lại giống như một khúc gỗ, đừng nói là trò chuyện, ngay cả động đậy một cái cũng không thể. Thế tử vị n


Ring ring