
iệt nhẹ giọng cười.
– Anh có mắt để nhìn, có tai để nghe, có đầu để suy nghĩ, bất luận là thật lòng hay dối trá đều không lừa được anh.
– Nhưng là…
Vu Kiệt nhéo nhéo mũi cô.
– Được rồi, lấy sự hiểu biết của em đối với bọn họ, bọn họ là những người có suy nghĩ dễ dàng thay đổi ý kiến như vậy sao?
– Cái này…
– Đừng có cái này cái kia nữa, em so với anh hẳn là rõ điều này hơn mới
đúng. Trong suy nghĩ của bọn họ có khi chỉ là vì mấy cái tấm bằng tiến
sĩ kia của anh, còn con gái của bọn họ là em thì chỉ có thể làm vật hy
sinh.
Vân Điệp há miệng thở dốc, sau đó khuôn mặt dần trở nên suy sụp, đồng thời cúi đầu xuống.
Vu Kiệt nâng cầm của cô lên.
– Tiểu Điệp, đừng quên em còn có anh.
Vân Điệp mỉm cười điềm đạm đáng yêu với anh, Vu Kiệt hôn cô một cái xong mới nói tiếp:
– Thứ hai, em hiện tại là trẻ vị thành niên. Nếu chúng ta sống chung,
bất luận một ai đều có thể tố cáo anh là người dụ dỗ trẻ vị thành niên
cho nên em phải cùng anh đi làm một ít thủ tục công chứng hợp pháp,
chứng minh rằng em đã nhận được sự đồng ý từ ba mình mới cùng anh sống
chung.
Vân Điệp mở to hai mắt.
– Ba đồng ý?
– Tập tài liệu kia. – Vu Kiệt nhắc nhở cô.
– Ồ! – Vân Điệp gật gật đầu. – Vậy được.
– Xin phép nghỉ buổi chiều ngày mai.
– Sao? – Cô buồn bực nhìn anh.
– Nếu ngày mai bọn họ đi tố cáo anh thì làm sao bây giờ? – Anh đáng sợ nói.
– Vâng!
– Tốt lắm, tất cả đều đã tốt. Chúng ta đi ra ngoài ăn mừng một chút đi!
Chúc mừng?
Chúc mừng cô bị đuổi ra khỏi nhà sao? Tìm không ra người để làm chứng ư?
Chỉ cần có tiền, lấy đại một tờ báo ra đọc, nơi nơi đều sẽ là mẫu quảng cáo cung cấp người làm chứng.
Nhưng Vu Kiệt là người cẩn thận, anh tìm đến một người bạn đang làm ăn ở ngoài, tuy rằng không quá quen thuộc nhưng ít ra biết được đối phương
đáng giá để tin tưởng, hơn nữa còn đồng ý giúp anh tìm ra người làm
chứng đáng tin cậy.
Vu Kiệt bận rộn suốt cả buổi sáng, cho đến hơn một giờ chiều mới được về nhà với Vân Điệp.
Lúc về nhà, anh ghé vào mua một cái đĩa CD, một máy nghe nhạc tùy thân
cùng với tai nghe dành cho nữ, còn ra lệnh không cho Vân Điệp không được lấy xuống.
– Vì sao? – Cô không hiểu hỏi.
– Trẻ con không được hỏi nhiều!
Vân Điệp liếc mắt nhìn anh. Vu Kiệt không có giải thích qua với cô mà
trực tiếp kéo cô vào đại sảnh của cơ quan chính phủ, đối với Vân Điệp
chỉ là nói qua loa.
Cô không hiểu gì ký tên vào một đống tài liệu, lại ngây ngốc cùng Vu
Kiệt xếp hàng phía sau các cặp đôi nam nữ khác, lại ngơ ngác bắt tay
cùng với 2 người xa lạ mà bọn họ nói gì cô đều là “nghe không hiểu”.
Cho đến khi Vu Kiệt kéo cô ra khỏi nơi đông đúc đó, ngồi xuống ở gian
phòng ăn theo phong cách Tây, anh mới cho phép cô lấy tai nghe xuống.
– Vu Kiệt…
Vu Kiệt mở tờ thực đơn ra nhìn.
– Em muốn ăn gì?
– Sao cũng được. Lúc nãy…
– Trên thực đơn không có món sao cũng được.
– Vu Kiệt! – Vân Điệp lên tiếng kháng nghị.
– Vậy để anh gọi, em cứ ăn là được. Bất quá phải ăn nhanh một chút, ăn xong chúng ta còn phải đi mua quần áo cho em nữa.
Vân Điệp quả nhiên bị dời đi lực chú ý.
– Mua quần áo? Vì sao? Em có mà…
– Quần áo cũ của em thật xấu. Anh muốn thay em mua mới toàn bộ, kiểu
dáng sẽ do anh lựa chọn. Về phần đồ dùng cá nhân, sách vở gì gì đó thì
kêu em trai của em giúp em dọn dẹp lại một chút rồi đóng gói đưa đến nhà của chúng ta là được rồi.
– Nhưng là…
– Không được từ chối! – Anh bá đạo đánh gãy lời cô.
***
Từ phòng tắm bước ra, Vu Kiệt quấn cái một cái khăn ngang eo, anh vừa
lau tóc vừa nhìn về phía chiếc giường, lại nhìn Vân Điệp đang ngồi ở
trên ghế sắp xếp lại quần áo mới.
Trời sinh con gái đối với việc mua sắm có một dục vọng rất lớn, từ lúc
bắt đầu mua bộ quần áo đầu tiên, miệng Vân Điệp chưa hề đóng lại, miệng
thì nói không cần nhưng khi quần áo tới trên tay thì lại nhịn không được mà vui vẻ.
Vu Kiệt lắc lắc đầu cười nhẹ, đem khăn vì lau tóc mà ẩm ướt ném lên trên ghế, rồi đi về phía thư phòng.
Một tiếng sau, Vu Kiệt đã xử lý xong việc chuẩn bị những bài trọng điểm để ngày mai dạy học.
Anh nhìn về phía Vân Điệp, thấy cô đã đem hai bộ quần áo cuối cùng sắp
xếp xong, vì thế anh đi đến mép giường ngồi xuống, Vân Điệp liền nhìn
anh bằng ánh mắt kỳ quái.
– Ngày mai, không phải anh có tiết sao? Sao còn chưa chịu đi ngủ?
Vu Kiệt chỉnh chỉnh lại sắc mặt.
– Đã lâu rồi anh còn chưa có giúp em học thêm.
– Không sao, em hầu như đã hiểu hết phương pháp anh dạy em. Nếu anh không có thời gian, em có thể tự mình học cũng được.
Cô tự tin nói, Vu Kiệt lại nhàn nhã lắc đầu.
– No! No! Chương trình học nếu để lâu sẽ tiếp thu không được tốt.
– Phải không? – Vân Điệp không khỏi nhăn mày lại.
– Anh sẽ không phải muốn dạy học cho em bây giờ chứ?
Vu Kiệt gật gật đầu.
– Chính là bây giờ.
Vân Điệp ngẩn người.
– Bây giờ? Nhưng cũng sắp đến 12 giờ đêm rồi mà!
Vu Kiệt đột nhiên tươi cười quỷ dị.
– Thời gian rất hợp.
Vân Điệp nghi ngờ liếc mắt nhìn nụ cười của anh.
– Sao anh lại cười kỳ quái như vậy chứ!
– Có sao? – Vu Kiệt chậm rãi thu lại tươi cười.
– Bây giờ còn không?
Vân Điệp lúc này mới dám