
ều bằng hữu là đại phu, trong đó có hai người đã
từng ở nhà ta một thời gian, ta thích chơi cùng bọn họ, bọn họ rảnh rỗi thì dạy
ta
Uy Vũ tướng quân có rất
nhiều bằng hữu là đại phu là sự thật, trong đó có hai người từng ở trong tướng
quân phủ một thời gian cũng là sự thật, Tương Nhược Lan thường đến chơi với bọn
họ cũng là sự thật. Chỉ có câu cuối cùng là nói dối. Hai vị đại phu kia nhìn
thấy Tương Nhược Lan đã đau đầu thì làm sao lại dạy nàng được? Đương nhiên chi
tiết này Cận Thiệu Khang không thể biết được.
Nhưng lúc này Cận Thiệu
Khang lại có trực giác rằng nàng có chuyện gì giấu diếm hắn, loại cảm giác này
khiến hắn khó chịu. Hắn lạnh lùng nói:
-
Ta vẫn không biết trên đời này còn có thần y lợi hại như thế. Không bằng ngươi
nói ra tục danh của bọn họ, ta mời bọn họ đến đến phát dương quang đại (phát
triển) y thuật cũng là một chuyện tốt.
Tương Nhược Lan cười khan
hai tiếng:
- Ta khi đó tuổi còn nhỏ, không nhớ rõ tục danh của họ!
Cận Thiệu Khang hừ lạnh
một tiếng:
-
Không nhớ rõ tục danh của họ, nhưng bản lĩnh bọn họ dạy thì lại nhớ rất rõ.
Tương Nhược Lan ngươi đúng là kì tài.
-
Đa tạ Hầu gia khích lệ! Tương Nhược Lan giả ngu.
Cận Thiệu Khang lại hừ
lạnh một tiếng, không nói nữa.
Giữa trưa, nhiệt độ lên
cao, Tương Nhược Lan vì dùng sức mà người càng lúc càng nóng, không bao lâu,
trán, lưng đều toát mồ hôi. Mà Cận Thiệu Khang được nàng xoa bóp lại dần thoải
mái, bắt đầu lơ mơ buồn ngủ. Tương Nhược Lan thấy mình mệt mỏi mồ hôi ròng ròng
mà hắn lại hưởng thụ thoải mái như thế trong lòng rất khó chịu. Đúng lúc nàng
định dừng tay, đột nhiên, đầu Cận Thiệu Khang ngả về phía sau, đụng vào ngực
nàng. Tương Nhược Lan cả kinh lùi về phía sau mà Cận Thiệu Khang vì cảm giác
mềm mềm ấp áp kia mà thức dậy.
Hắn vội đứng lên, quay
người nhìn nàng đã thấy đôi mắt trong sáng của nàng đang nhìn mình. Hai gò má
nàng vì “ngượng ngùng” mà ửng đỏ (thật ra là vì quá nóng – lời tác giả), gò
ngực nhô cao hơi phập phồng…
Trong đầu hắn đột nhiên
nhớ đến chăn hồng thêu uyên ương kia, tiểu phúc (:”>) đột nhiên nóng lên,
hắn kinh hãi lui về phía sau vài bước, đột nhiên xoay người, chạy ra ngoài.
Tương Nhược Lan trừng mắt
nhìn bóng lưng hắn đang hoảng loạn chạy, tức đến đỏ bừng mặt. Rõ ràng là nàng
bị ăn đậu hũ mà sao hắn lại làm như hắn bị lợi dụng thế không biết.
Nhưng lập tức lại âm thầm
thấy may, cuối cùng cũng bình an qua được cửa này…
Nhưng là, hắn vẫn là phu
quân của mình, chuyện này sao có thể tránh cả đời.
Cận Thiệu Khang đi rồi,
Ánh Tuyết đi vào, vẻ mặt thất vọng:
- Phu nhân, Hầu gia sao lại đi rồi?
Vậy ngươi còn muốn thế
nào? Tương Nhược Lan tức giận nói:
-
Xoa bóp xong thì đi chứ sao?
Ánh Tuyết vội la lên:
-
Phu nhân sao không giữ Hầu gia lại, tốt xấu gì thì dùng cơm xong hẵng đi.
Nhắc tới ăn cơm, bụng
Tương Nhược Lan có phản xạ kêu lên vài tiếng, nàng lập tức chuyển đề tài sai
Ánh Tuyết:
-
Ánh Tuyết, ta đói bụng!
Ánh Tuyết cũng biết không
nên nhiều lời, cúi đầu ủ rũ đáp:
-
Ta bưng thức ăn lên cho phu nhân.
Cảnh Thúy viên là tiểu
viện phong cảnh đẹp như trong tranh, tuy không lớn nhưng vị trí rất tốt, cách
đó không xa là hồ nước, lúc nào cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp. Hơn nữa, vừa
sang mùa hạ, từ mặt hồ thổi tới từng trận gió mát khiến người ta thư thái toàn
thân.
Tiểu viện này nguyên là
thư phòng của lão Hầu gia, sau khi lão Hầu gia qua đời thì thành thư phòng của
Cận Thiệu Khang, sau này Cận Yên Nhiên lớn lên thích cảnh trí nơi đây, Cận
Thiệu Khang thương yêu muội muội nên chuyển thư phòng đến Sở thiên các, đem
tiểu viện này cho muội muội ở.
Lúc này Cận Yên Nhiên
đang ngồi ở bàn sách, trong lòng tức giận sao chép Bàn Nữ kinh, bên cạnh là
những tờ giấy chữ viết tú nhã, đây là thành quả một ngày của nàng.
Ngoài cửa có tiếng nha
hoàn Đông Tuyết thông báo:
-
Tiểu thư, Hầu gia tới!
Cận Yên Nhiên bĩu môi
không ngẩng lên, tiếp tục viết, bộ dáng đầy vẻ tức giận.
Cửa “cót két” một tiếng,
sau đó là tiếng bước chân quen thuộc.
Cận Yên Nhiên vẫn không
ngẩng đầu, tay viết chữ không ngừng.
-
Sao thế, còn đang giận ca ca, thật sự không để ý đến ca ca sao?
Bên tai truyền đến tiếng
Cận Thiệu Khang ôn nhu. Cận Yên Nhiên không hiểu sao mắt đỏ bừng, nàng ngẩng
đầu nhìn Cận Thiệu Khang, nước mắt rơm rớm:
-
Ca ca bây giờ không thương Yên Nhiên nữa. ca ca coi thường người.
Cận Thiệu Khang cười
cười, đi tới bên bàn, dưới ánh nến cẩn thận nhìn một chút rồi khen:
-
Chữ Yên Nhiên càng ngày càng đẹp.
Nghe ca ca khen sắc mặt
Cận Yên Nhiên mới hơi tốt lên chút, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Cận Thiệu Khang,
sẵng giọng:
-
Đây cũng nhờ công của ca ca, lần nào cũng phạt người ta chép Bàn Nữ kinh, bây
giờ ta có thể đọc Bàn Nữ kinh như cháo chảy rồi.
Cận Thiệu Khang buông tờ
giấy trong tay, chỗ chỗ lại tập giấy muội muỗi đã viết, ôn nhu nói:
-
Đó không phải là tốt cho ngươi sao, con gái phải có quy củ sau này mới được phu
quân yêu thương, mẹ chồng sủng ái
Cận Yên Nhiên là người
trực tính, thấy ca ca đến đây thăm nàng, bây giờ lại còn ôn nhu