
g mình đã từng thề là sẽ tuyệt đối không bước vào
Thu đường viện nửa bước. Bây giờ hắn đáp ứng, nàng chắc hẳn rất đắc ý. Bây giờ
vẻ mặt nàng như thế nào, thẹn thùng? Khoan… Nữ tử có thể trước mặt bao nhiêu
người bắt Hoàng thượng tứ hôn thì còn biết gì là thẹn? Hắn rất muốn quay đầu
lại nhìn nàng nhưng cổ lại cứng ngắc, không thể nào động đậy.
Lại nghĩ, nàng thấy mình
đến Thu đường viện sẽ hiểu lầm cái gì không… Nhưng nói đi nói lại, sao mình lại
đáp ứng đến đây?
Trong đầu loạn thành một
đoàn, không thể giải thích rõ
Đi được vài bước, đầu hơi
bớt đau, lúc này hắn có lí do hoàn chỉnh để không đến Thu đường viện, chính là
chẳng biết tại sao, hai chân lại không nghe lời, từng bước từng bước đi về Thu
đường viện.
Đầu óc Cận Thiệu Khang càng
rối loạn…
Trữ An đi bên cạnh thấy
chủ tử khi thì nhíu mày, khi thì bĩu môi vẻ mặt rất kì lạ trong lòng nhất thời
cũng rất đồng tình, xem ra chủ tử bị đau đầu rất nghiêm trọng.
Hai người cứ mơ mơ hồ hồ
đi đến Thu Đường viện. Cận Thiệu Khang đột nhiên dừng bước đứng ở cửa còn đang
nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự muốn vào.
Tương Nhược Lan thấy hắn
như thế, trong lòng vui vẻ, hắn đổi ý?
Ánh Tuyết phía sau nóng
nảy, vất vả lắm Hầu gia mới đến đây một lần, không thể hỏng việc được.
Ánh Tuyết lập tức bước
lên nói to:
-
Hầu gia tới, Hầu gia tới!
Những lời này như bom nổ
trong sân, bên trong lập tức náo loạn lên.
Cận Thiệu Khang thấy vậy,
tâm trạng cảm thấy nhẹ nhàng kì lạ, đi vào trong, nha hoàn bên trong quỳ rạp
xuống, vấn an to đến điếc tai nhức óc, đầy vẻ hưng phấn. Khóe miệng Tương Nhược
Lan như bị rút gân.
Ánh Tuyết bên cạnh tươi
cười đắc ý với nàng, vẻ mặt như đã lập công lớn khiến Tương Nhược Lan càng thêm
buồn bực.
Cận Thiệu Khang ngẩng cao
đầu, mắt lạnh vô tà nhìn xuyên đám người, đi thẳng vào phòng, khí thế khiến
người ta không dám ngẩng đầu.
Tương Nhược Lan dù có
không tình nguyện cũng đành theo vào.
Đám người Ánh Tuyết bưng
nước lên, hầu hạ bọn họ rửa tay rồi bưng trà lên. Xong đâu đó, rất ăn ý mà lui
xuống. Lúc ra khỏi cửa còn tự cho là đúng mà đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, trong phòng
lập tức yên tĩnh đến quỷ dị. Tương Nhược Lan có cảm giác giận không thở nổi.
Cận Thiệu Khang nhìn bốn
phía, từ sau khi nàng vào đây, đây là lần đầu tiên hắn đến Thu đường viện.
Không có cầm ki thi họa,
chỉ có thủy tiên nở rộ, mọi thứ trong phòng bày biện rất hợp lí khiến người ta
có cảm giác rất thoải mái. So với phòng Vu Thu Nguyệt, phòng Tương Nhược Lan
không nhã trí bằng nhưng lại gọn gàng, giản khiết hơn hẳn.
Hắn không nghĩ tới phòng
nàng sẽ như vậy…. cách bài trí này thực ra lại rất hợp ý hắn.
Ánh mắt hắn cuối cùng
nhìn giường lớn bằng gỗ tử đàn nạm vàng khắc hoa, trên giường có chăn gấm phấn
hồng, thêu uyên ương trông vô cùng ân ái. Trái tim hắn đột nhiên đập mạnh, vội
vàng rời mắt.
Hắn xoay người, mặt không
đổi sắc nhìn ghế bên cạnh bàn, nhắm mắt, nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ như rơi
vào bóng ma, lạnh lùng như điêu khắc mà thành.
Tương Nhược Lan nhìn Cận
Thiệu Khang như đang nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ thầm, cũng không thể cứ dây dưa
như thế. Xoa bóp cho hắn xong sớm một chút, để cho hắn sớm rời đi!
Nghĩ vậy, nàng hít sâu
một hơi, nói:
-
Hầu gia, bây giờ ta xoa bóp cho ngươi?
Cận Thiệu Khang gật đầu,
cũng mở mắt.
Tương Nhược Lan bĩu
môi, giả bộ lạnh lùng cái gì. Nàng đâu biết lúc này Cận Thiệu Khang hồi hộp khác
thường, chỉ có thể dùng thái độ trầm mặc để che dấu tâm trạng.
15 tuổi hắn đã có thông
phòng, cho dù là lần đầu đối mặt với chuyện nam nữ hắn cũng không khẩn trương
như thế này. Huống chi, bây giờ căn bản không phải chuyện như thế.
Cảm giác Tương Nhược Lan
đang dần tiến về phía mình, cảm nhận được nàng ở phía sau, lưng hắn tê tê dại
dại. Hương thơm tự nhiên như hoa lan lặng yên tỏa ra xung quanh hắn khiến hắn
có cảm giác như đang bị vây hãm.
Một bàn tay nhỏ bé, ấm áp
đặt lên trán hắn, toàn thân hắn hơi chấn động, trái tim đột nhiên mất đi sự ổn
định bình thường.
Tương Nhược Lan sao hiểu
người trước mặt nghĩ gì trong lòng. Nàng xoa bóp các huyệt đầu ấn đường, toàn
trúc, ngư yêu, ti trúc không, thái dương trên đầu hắn, cảm giác được hắn cứng
đờ người nên hỏi:
-
Hầu gia, lực có mạnh quá hay không?
Cận Thiệu Khang hít sâu
một hơi, miễn cưỡng ổn định tâm thần, đáp:
- Không có, tốt lắm.
Tiếp theo không khí lại
rơi vào yên tĩnh.
Tương Nhược Lan cảm giác
được không khí thế này khiến nàng không thoải mái, nàng bắt đầu thử nói chuyện
với hắn.
-
Hầu gia, ngươi có hay bị đau đầu không?
Đầu tiên, Cận Thiệu Khang
không trả lời, Tương Nhược Lan còn tưởng hắn không thèm để ý đến mình thì đột
nhiên hắn đáp:
-
Không phải, hôm nay mới đau như thế. Chắc là tối qua bị lạnh.
Tương Nhược Lan đảo mắt,
cùng ngươi nói chuyện phiếm thật sự mệt mỏi. Nàng dứt khoát ngậm miệng, không
để ý hắn.
Nhưng là hắn lại bắt đầu
nói chuyện:
- Tương Nhược Lan, ngươi học những thứ này từ đâu?
Động tác của Tương Nhược
Lan hơi bị hãm lại nhưng trong chốc lát lại khôi phục bình thường.
-
Trước kia cha ta có rất nhi