Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thế Gia Danh Môn

Thế Gia Danh Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329502

Bình chọn: 10.00/10/950 lượt.

:

-

Có thể chữa khỏi bệnh cho Lưu tiểu thư thì đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là…

Bà ngẩng đầu nhìn Tương

Nhược Lan:

-

Ngươi thật sự có thể chữa khỏi cho Lưu tiểu thư?

Tương Nhược Lan cũng

không chắc chắn mười phần, nàng đáp:

-

Ta sẽ cố hết sức.

Lưu thái y chữa trị, nàng

cạo gió lại thêm thực liệu trợ giúp với chứng kinh nguyệt không ổn định chắc là

sẽ có hiệu quả tốt.

Lúc này, Cận Thiệu Khang đi đến vấn an thái phu nhân

Thái phu nhân ngạc nhiên

nói:

-

Hầu gia sao lại về lúc này.

Tương Nhược Lan cũng có

chút kỳ quái, bình thường Cận Thiệu Khang phải tầm cuối giờ Thân đầu giờ Dậu

mới hồi phủ. Bây giờ mới là buổi trưa sao hắn đã trở lại? Theo nàng biết, hắn

làm việc cực kì cẩn trọng chưa bao giờ đến muộn về sớm.

Cận Thiệu Khang ngồi

xuống vị trí của mình, tay hơi bóp trán, cau mày nói:

-

Hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, cảm giác rất đau đầu. Đã tìm đại phu châm

cứu cũng tốt lên được một chút nhưng bây giờ lại bắt đầu đau, không làm được gì

nên về phủ nghỉ ngơi.

Tương Nhược Lan nhìn về

phía hắn, phát hiện sắc mặt hắn quả thật không tốt, mắt lờ đờ, không chút tinh

thần.

Thái phu nhân có chút lo

lắng nói:

-

Nếu như thế Hầu gia về phòng nghỉ ngơi sớm đi.

Cận Thiệu Khang gật đầu,

đang chuẩn bị đứng dậy, thái phu nhân đột nhiên lại nhìn về phía Tương Nhược

Lan nói:

-

Hay là để Nhược Lan xoa bóp cho ngươi, lần trước ta đau đầu, Nhược Lan xoa bóp

vài cái đã thấy rất tốt.

Lúc này Tương Nhược Lan

đang uống trà, nghe thái phu nhân nói xong mà suýt thì phun ra, cố gắng lắm mới

nhịn lại được.

Cái gì? Để nàng xoa bóp

cho con khỉ này!

Nàng quay đầu nhìn về

phía Cận Thiệu Khang, hắn sẽ không đồng ý… không phải hắn ghét nàng đến tận

xương tủy sao? Như thế cho dù đau đến chết chắc chắn cũng không muốn nàng đụng

vào người hắn.

Cận Thiệu Khang nghe mẫu

thân nói, nghĩ đến Tương Nhược Lan sẽ tiếp xúc mình rất gần đã định cự tuyệt.

Nhưng quay đầu thấy nàng nhìn thẳng mình, đôi mắt như hắc ngọc phảng phất sự

chờ mong (đúng là chờ mong nhưng là mong bị cự tuyệt cơ, anh thích ăn dưa bở),

trong lòng nóng lên, miệng định nói từ chối nhưng lại thành…

-

Cũng được! Hắn nói

Cũng được? Hắn đồng ý!

Tương Nhược Lan nhìn hắn, lửa giận trong lòng bốc lên. Ngày thường coi vợ bé

như bảo bối mà nâng niu, bây giờ đau đầu lại muốn mình hầu hạ, muốn lão nương

hầu hạ ngươi, nghĩ hay thật!

Bên kia thái phu nhân

tưởng rằng Tương Nhược Lan được cơ hội tốt mà vui mừng phát điên (được cả mẹ cả

con), thấy nàng không nói, nghĩ thầm, chẳng lẽ là cao hứng mà quên hết cả nên

mở miệng nói:

-

Nhược Lan, ngươi xoa bóp giúp Hầu gia nhé! Nhược Lan, sao thế? Sao lại ngây

người?

Tương Nhược Lan nhìn thái

phu nhân, trong lòng vội tỉnh táo. Bây giờ không phải lúc giận dữ hay từ chối.

Con khỉ kia là bảo bối của thái phu nhân, nếu cự tuyệt thì chắc chắn bà sẽ

không vui, không biết trong lòng sẽ nghĩ gì! Từ lần trước nhìn thái phu nhân

mặt lạnh trừng phạt hạ nhân, nàng đã không nghĩ thái phu nhân là người nhu hòa.

Đắc tội lãnh đạo cao nhất

Hầu phủ, cuộc sống sau này phải làm thế nào?

Tương Nhược Lan thở dài

trong lòng, quên đi, chỉ là xoa bóp, coi như phục vụ thủ trưởng là được. Nàng

đứng dậy:

-

Vâng, có điều tay nghề Nhược Lan không tốt, chỉ sợ không giúp được Hầu gia!

Thái phu nhân cười nói:

- Nhược Lan không cần khiêm nhường, công phu của ngươi rất tốt.

Tương Nhược Lan tươi

cười, cực không tình nguyện đi tới sau lưng Cận Thiệu Khang, còn chưa chạm đến

đầu hắn lại nghe thái phu nhân nói:

-

Ở chỗ này sao tiện, các ngươi về Thu Đường viện đi.

Về…… về Thu đường viện……

Tương Nhược Lan đang cười

cũng cứng đờ, cả người như hóa đá.

Bên tai lại nghe được Cận

Thiệu Khang không lạnh không nóng nói:

-

Cũng được.



Ra khỏi Tùng hương viện,

Cận Thiệu Khang không nhanh không chậm đi về phía trước, Tương Nhược Lan

hữu khí vô lực đi theo sau.

Nhìn thân ảnh cao lớn

phía trước, trong lòng Tương Nhược Lan có chút lo lắng.

Đây sẽ không là dẫn sói

vào nhà chứ… Vạn nhất hắn nổi thú tính thì làm thế nào…

Cự tuyệt? Dùng lí do gì?

Cũng không thể nói, con khỉ kia, ta chê ngươi tởm, ngươi đừng chạm vào ta, nàng

không dũng cảm như thế….

Nhưng không cự tuyệt

chẳng lẽ thật sự tùy ý hắn…. Tương Nhược Lan rùng mình, thực sự hắn rất tởm….

Nhưng lại nghĩ lại, con

khỉ kia là người rất thủ lễ, chắc chắn ban ngày hắn sẽ không có tà niệm trong

đầu. Mình có khi là lo thừa. Có lẽ hắn thực sự chỉ muốn xoa bóp, cũng không

muốn động chạm đến mình. Vợ bé của hắn nhiều như thế, ai nấy xinh đẹp như hoa

chắc chắn sẽ không có tà niệm gì.

Tương Nhược Lan không như

Vu Thu Nguyệt hết lòng để ý Cận Thiệu Khang, sớm hiểu rõ thói quen của Cận

Thiệu Khang. Nếu nàng biết Cận Thiệu Khang năm ngày một lần thì đã chẳng cần lo

lắng thế này.

Đằng sau, Ánh Tuyết lại

vô cùng hưng phấn, Tương Nhược Lan quay đầu lại nhìn nàng, trong lòng rất buồn

bực. Có gì đáng vui như thế? Như là nhặt được bảo bối vậy…

Phía trước, tâm tình Cận

Thiệu Khang cũng rất bất ổn.

Quỷ khiến thần sai thế

nào mà hắn lại đáp ứng? Rõ ràn