
ổ thế này.
Lưu Tử Đồng cười lạnh một
tiếng:
-
Không nghĩ ngươi cũng sẽ nói xin lỗi. Chỉ là, nếu ta biến ngươi thành bộ dáng
này rồi xin lỗi ngươi thì ngươi có nhận lời xin lỗi hay chăng.
Sau đó lại khóc:
-
Ta biết, bây giờ bên ngoài mọi người đều chê cười ta.
-
Ngươi sai rồi. Sao bọn họ lại cười ngươi, nếu muốn cười cũng là cười ta. Ngươi
cũng không biết, vì chuyện này có rất nhiều người trách cứ ta, nhiều yến hội
cũng không mời ta đến.
Bệnh của Lưu Tử Đồng phần
lớn là tâm bệnh. Nếu làm tâm tình nàng tốt lên mới có thể trị bệnh nàng thật
tốt được.
-
Thật sao?
Lưu Tử Đồng tuổi còn nhỏ,
không hiểu nhiều nên dễ dàng tin lời Tương Nhược Lan. Nàng nhìn Tương Nhược
Lan, nghĩ đến nàng ta bởi thế đã bị trách phạt nên trong lòng cũng khá hơn:
-
Ngươi lúc ấy cũng là quá đáng. Ta chỉ là không muốn cho ngươi xem con rối mà
ngươi lại đẩy ta xuống nước. Ngươi cũng biết con rối đó là ca ca vừa mua cho
ta. Ta sao có thể cho ngươi chơi, nếu ngươi phá hỏng thì làm sao bây giờ?
-
Tử Đồng, khi đó ta cũng không cố tình, chỉ là… chỉ là ta rất ghen ghét ngươi.
-
Ghen ghét ta. Lưu Tử Đồng kinh ngạc.
Tương Nhược Lan được Tiên
đế vào thái hậu cực sủng ái, cần gì ghen ghét con gái quan ngũ phẩm như nàng.
Ngoài cửa sổ Lưu Tử
Căng cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Nàng hồi tưởng lại tâm
tình Tương Nhược Lan khi ấy, nhẹ nhàng nói:
-
Ta mất cha mất mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, thái hậu và tiên đế dù
thương yêu ta nhưng cũng không giống. Ngươi thật may mắn. Ngươi có cha mẫu thân
thương yêu, có ca ca cưng chiều, lớn lên lại xinh đẹp như hoa. Ngươi không
biết, lúc ngươi cầm con rối ca ca ngươi mua cho, lúc đó ta đỏ mắt rất muốn đến
xem, ngươi không cho ta khiến ta rất buồn, kích động mới làm chuyện này. Thấy
ngươi ngã xuống nước ta cũng rất hối hận nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà
ta không muốn nhận sai…
Lưu Tử Đồng nghe xong lời
nàng nói, sự buồn phiền trong lòng vô hình trung tiêu tan không ít. Đây là tâm
lí rất bình thường, nàng vốn tưởng nàng đã rất thảm, nhưng nghe những lời Tương
Nhược Lan nói, cảm giác nàng ta không cha, không mẹ cũng không có ca ca thương
yêu còn đáng thương hơn nàng nhiều. Nhìn thấy người khác thảm hơn mình, trong
lòng thoải mái hơn.
Qua một lúc lâu, Lưu Tử
Đồng nhẹ nhàng nói:
-
Tương Nhược Lan, đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy, ta sẽ tha thứ ngươi!
Ngoài cửa, Lưu Tử Căng
nghe những lời này, trong lòng như có gì dồn đến, cảm giác rất khó chịu. Cảm
giác chua xót này cứ giằng co hồi lâu không tiêu tán.
Cạo gió xong, Tương Nhược
Lan viết vài món ăn trị liệu đưa cho Mai Hương, nàng nói với Lưu Tử Đồng:
-
Canh gà ích mẫu này ăn ngon lắm, ngươi nhất định phải ăn nhiều một chút, ngươi
gầy như thế phải chịu khó tẩm bổ. Con gái không có da có thịt rất khó coi.
Lưu Tử Đồng phản bác:
-
Ngươi nghĩ ngươi dễ nhìn chắc?
Tương Nhược Lan cười nói:
-
Ta biết ta không xinh đẹp như ngươi.
Nàng lại nói tiếp:
-
Nhưng ta khỏe mạnh! Bao giờ ngươi khỏe mạnh thì cười ta cũng không muộn.
Lưu Tử Đồng nhìn gương
mặt nàng hồng hào, mắt sáng có thần, dáng người lả lướt mà không nói nên lời.
Nàng tự nhéo tay gầy yếu của mình, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải bồi bổ
cho thật tốt, không thể để Tương Nhược Lan coi thường.
Tương Nhược Lan thấy bộ
dáng nàng, vừa cười vừa nói:
-
Còn đây là hồng khương trà, mỗi ngày sắc uống thay nước, rất ngọt, ngươi nhất
định thích. Còn nữa, thuốc ca ca ngươi sắc dù khó uống nhưng thuốc đắng dã tật.
Ngươi muốn mặt ngươi nhanh khỏi thì không thể không uống.
Vẻ mặt Lưu Tử Đồng hiện
rõ sự chờ mong:
-
Mụn trên mặt ta sẽ hết?
-
Mụn trên mặt ngươi chủ yếu là vì kinh nguyệt không đều đã lâu lại thêm tâm tình
không tốt mà thành. Chỉ cần ngươi trị hết bệnh, tâm tình vui vẻ thì tất nhiên
là mặt ngươi sẽ lại như xưa.
Lưu Tử Đồng bán tín bán
nghi nhìn nàng:
-
Nói ra một tràng cũng không biết có phải là thật hay không nữa.
Vừa nói cảm giác trên mặt
ngứa ngáy, định giơ tay gãi.
Tương Nhược Lan vội vàng
ngăn lại:
-
Đừng gãi, cẩn thận để lại sẹo.
Sau đó dặn dò nàng không
được gãi, cứ để tự nó sẽ hết, dù hơi lâu nhưng sẽ không có sẹo.
Ngoài mặt Lưu Tử Đồng ra
vẻ không để ý nhưng lại nhớ kĩ từng lời nàng nói.
Lúc này, Lưu Tử Căng đi
vào nói cảm tạ với nàng, Tương Nhược Lan nói với hắn:
-
Chờ vài ngày nữa ta sẽ quay lại cạo gió cho tiểu thư, người nhà ngươi có thời
gian thì đến trò chuyện cùng tiểu thư, để nàng đi ra ngoài một chút, đừng một
mình buồn bực trong lòng thì tâm tình sẽ khá hơn.
Lưu Tử Căng nhất nhất
nghe theo.
Tương Nhược Lan thấy
không còn sớm, liền cáo từ. Trước khi đi, còn đến chỗ Lưu phu nhân. Lưu phu
nhân đã nghe nha hoàn báo lại, dù còn chưa biết có kết quả hay không nhưng vẫn
thập phần cảm tạ Tương Nhược Lan.
Tương Nhược Lan trở lại
Hầu phủ, đã gần đến giữa trưa. Nàng đến chỗ thái phu nhân đem lễ Lưu phu nhân
đáp lại cho thái phu nhân, chuyển đạt ý cảm kích của Lưu phu nhân. Còn nói
chuyện của Lưu Tử Đồng, nói sau này còn muốn đến Lưu phủ vài lần.
Thái phu nhân nghe xong
gật đầu nói