
ông đâu, ta gần như là nhìn biểu muội lớn lên. Nàng là người ra sao ta rất
rõ. Nàng sẽ không đối xử với ta như thế. Nếu không ta cũng không giới thiệu
nàng cho Hầu gia.
Triệu di thái thái hừ
lạnh rồi liếc nàng:
-
Ta cũng hy vọng ngươi không nhìn nhầm người. Nhưng sau này, ngươi bớt quản
chuyện của nàng đi. Ta xem Tương Nhược Lan kia cũng không phải là kẻ ngu ngốc.
Ngươi cẩn thận mà chưa ăn được thịt dê đã rước lấy một thân khổ.
Vương thị ậm ờ, hiển
nhiên không đem lời mẹ chồng vào tai. Hai người trở về phòng mình.
Trong Tùng Hương viện,
Tương Nhược Lan thấy Vương thị đi âm thầm thở phào, đỡ đi một kẻ lắm chuyện.
Thái phu nhân nghe Hồng
Hạnh nói trong lòng cũng hơi động nhìn về phía Vu Thu Nguyệt. thủ đoạn tranh
đấu thê thiếp bà gặp qua không ít, chẳng lẽ Vu Thu Nguyệt….
Cận Thiệu Khang nghe Hồng
Hạnh nói lại lạnh băng nhìn Tương Nhược Lan:
-
Đây là mục đích của ngươi?
Tương Nhược Lan tức giận
đến cười ra tiếng:
-
Hầu gia nói gì, ta nghe không hiểu.
Cận Thiệu Khang lạnh lùng
nhìn nàng, Tương Nhược Lan cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại hắn cho đến
khi Cận Thiệu Khang hừ lạnh quay đi.
Bên kia, Vu Thu Nguyệt
thấy ánh mắt hoài nghi của thái phu nhân, trong lòng hoảng hốt vội vàng quỳ
xuống, khóc nói:
-
Thái phu nhân, Thu Nguyệt là người như thế nào người biết rất rõ, Thu Nguyệt sẽ
không làm ra chuyện không quang minh chính đại như thế. Cả đời này Thu Nguyệt
chỉ cầu được cùng Hầu gia một chỗ, những chuyện khác Thu Nguyệt không hề quan
tâm, nếu Thu Nguyệt thực sự quan tâm vị trí kia thì lúc đầu đã không làm thiếp
cho Hầu gia. Thái phu nhân, lòng Thu Nguyệt có nhật nguyệt chứng giám. Cái gì
ta cũng không để ý nhưng ta không cho phép bất kì ai vũ nhục tâm ý của ta dành
cho Hầu gia.
Nói xong, nàng dập đầu
với thái phu nhân vài cái phát ra tiếng, biểu thị tâm ý kiên định của nàng.
Cận Yên Nhiên vội đỡ Vu
Thu Nguyệt nói:
-
Thu Nguyệt tẩu tẩu, chúng ta biết ngươi cũng không phải ngày một ngày hai. Sao
có thể vì một nha hoàn muốn thoát tội mà không tin ngươi. Ngươi không nên kích
động. Tâm ý của ngươi chúng ta đều rõ, tuyệt sẽ không để người khác đổ oan ngươi.
Ai! Trán người chảy máu rồi.
-
Yên Nhiên…
Vu Thu Nguyệt khẽ gọi rồi
khóc ngã vào lòng Cận Yên Nhiên, lộ vẻ đáng thương vô cùng.
Tương Nhược Lan chứng
kiến màn này, trong lòng có chút bội phục Vu Thu Nguyệt. Người này có thể diễn
được đến thế, coi như là bản lĩnh của nàng ta.
Nhưng đồng thời nàng cũng
thấy rõ một việc, Vu Thu Nguyệt bất luận là mặt ngoài hay nghi thái thì cảm
tình với Cận gia đều hơn đứt Tương Nhược Lan. Nếu muốn làm mọi người tin tưởng
đó làm âm mưu của nàng thì chỉ e rất khó.
Thái phu nhân thấy nàng
làm như thế cũng dao động, nghĩ thầm, cũng đúng, chỉ dựa vào lời nói của nha
đầu kia mà hoài nghi Vu Thu Nguyệt quả thật mất công bằng! Giống như Yên Nhiên
nói, chuyện rõ ràng là Hồng Hạnh ỷ thế hiếp đáp người. Tương Nhược Lan trước
kia thế nào cũng không cần nhắc lại. Trong lời gian này, tuy nàng có chút thay
đổi nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Con mình lãnh lạc nàng như thế
sao có thể không oán hận? Nha hoàn dưới tay chắc hẳn biết rõ tâm ý của nàng nên
mới dám làm bậy!
Hôm nay chỉ là nha hoàn
đánh người, sau này nếu Thu Nguyệt có thai không biết sẽ như thế nào nữa. Huyên
náo nhà cửa ầm ỹ chẳng phải khiến con trở thành trò cười trong hoàng thành.
Nghĩ vậy, trong lòng thái
phu nhân đã có chủ ý, bà ho nhẹ rồi nói:
-
Tại trà hội Hầu phủ, lại có nha hoàn ra tay đánh người khiến mất hết thể diện
Hầu phủ, chuyện lần này ta tuyệt không nương tay.
Hai nha hoàn đang quỳ
nghe thấy run lên, Hồng Hạnh càng sợ hãi không ngừng nhìn về Tương Nhược Lan.
Vu Thu Nguyệt nghe vậy
thì biết mình đã đại thắng, nàng len lén liếc Tương Nhược Lan một cái nghĩ
thầm: Tương Nhược Lan ngươi hao hết tâm tư khiến thái phu nhân yêu thích. Nhưng
chuyện lần ngày, bà cũng sẽ không tin ngươi nữa. Trong lòng bà, ngươi vĩnh viễn
là kẻ gây chuyện mất mặt
Thái phu nhân tiếp tục
nói:
-
Chuyện lần này dù cả hai nha hoàn đều sai nhưng cũng là do Hồng Hạnh gây nên.
Loại điêu nô không quy không củ này Hầu phủ ta vạn lần không dung nổi, trước
đánh 20 roi rồi bán ra ngoài.
Nói rồi, bà nhìn Tương
Nhược Lan :
-
Nhược Lan, đây là nha hoàn hồi môn của ngươi, ta xử trí như thế ngươi có ý kiến
gì?
Hồng Hạnh nghe thấy thái
phu nhân nói đem nàng bán vội khóc lớn. Nếu đem bán thì có thể bán đi đâu ngoài
chốn yên hoa kia. Như thế nàng sống không bằng chết! Thấy thái phu nhân hỏi ý
Tương Nhược Lan , lập tức quỳ lết đến bên, ôm chân Tương Nhược Lan khóc ròng:
-
Tiểu thư, tiểu thư, cứu ta, đừng đem ta đi bán, ta biết sai rồi, ta thật sự
biết sai rồi, Sau này ta nhất định có quy củ, tiểu thư, tiểu thư.
Hồng Hạnh khóc khàn
giọng, thiếu chút nữa không thở được mà ngất đi có thể thấy sự sợ hãi của nàng.
Thái phu nhân và Cận
Thiệu Khang lẳng lặng nhìn Tương Nhược Lan xem phản ứng của nàng. Nếu nàng
không chịu có nghĩ là nàng không hề hối cải, không để thái phu nhân vào mắt.
Trong lòng Vu Thu Nguy