
ân không
để ý đến chuyện này cũng không có nghĩa là thái phu nhân đứng đầu Hầu phủ không
để ý chuyện này. Đợi những khách mời đi hết, thái phu nhân trầm mặt sai đem Hồng
Hạnh và Ngọc Liên vào phòng chứa củi, hơn nữa nghiêm mặt nhắc nhở. Sáng mai, Vu
Thu Nguyệt và Tương Nhược Lan đều phải đến Tùng Hương viện, bà muốn tra xét rõ
ràng chuyện này.
Bây giờ thì bà thật sự
mệt mỏi, phải nghỉ ngơi, không có tinh thần mà để ý nhiều như thế.
Tương Nhược Lan vừa mới
trở lại Thu Đường viện thì Phương mụ mụ đã chặn đường nàng mà quỳ xuống khấu
đầu.
Tương Nhược Lan bị dọa
đến nhảy dựng lên, vội vàng đỡ bà:
-
Phương mụ mụ, ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên.
Phương mụ mụ ngẩng đầu
nắm lấy tay Tương Nhược Lan, khóc ròng:
-
Tiểu thư, từ trước đến giờ mụ mụ không cầu ngươi điều gì, lần này mụ mụ xan xin
ngươi cứu Hồng Hạnh. Nếu ngươi không cứu nó, nhất định nó sẽ bị thái phu nhân
đuổi ra khỏi phủ. Nó từ nhỏ không cha, lớn lên cùng ngươi. Trừ ta và ngươi ra
không có ai là thân nhân. Nếu bị đuổi ra khỏi phủ thì nó sống ra sao?
Phương mụ mụ nước mắt
lưng tròng, khóc thương tâm vô cùng.
Tương Nhược Lan có chút
khó xử. Tuy Hồng Hạnh là nha hoàn hồi môn của mình nhưng một khi đã vào Hầu phủ
thì sẽ là nha hoàn của Hầu phủ, thái phu nhân đương nhiên có quyền xử trí nàng.
Lần này Hồng Hạnh lỗ mãng như thế khiến trước mắt các phu nhân làm mất mặt thái
phu nhân, mình có lập trường gì mà cầu xin? Huống hồ mình lại vì Hồng Hạnh mà
để cho thái phu nhân trách phạt không nghiêm, lại còn xin tha chỉ sợ thái phu
nhân cảm giác mình rất cảm tính không biết nặng nhẹ. Việc quản lí Hầu phủ sau
này sẽ không bao giờ đến lượt mình. Nếu rơi vào tay Vu Thu Nguyệt thì mình sẽ
gặp biết bao phiền toái đây.
Phương mụ mụ thấy nàng do
dự càng lo sợ, vội vàng dập đầu:
-
Tiểu thư, ta biết đều là Hồng Hạnh không tốt, đều do nó gây họa, nó tự làm tự
chịu không liên quan đến người. Nhưng ta chỉ có một đứa con gái. Xem nó một
lòng một dạ hầu hạ người, xem mẫu thân con chúng ta vẫn hầu hạ người, người vạn
lần không thể không để ý đến nó. Tiểu thư, mụ mụ cầu ngươi, mụ mụ cầu ngươi.
Phương mụ mụ kéo gấu quần
Tương Nhược Lan, khóc đến khàn giọng.
Các nha hoàn bên cạnh là
Hoa Anh và Liên Kiều cũng cùng lớn lên với Hồng Hạnh, thấy Phương mụ mụ khóc
đáng thương như thế, cũng đồng thời quỳ xuống, dập đầu xin Tương Nhược Lan:
-
Tiểu thư, xin người cứu Hồng Hạnh.
Tương Nhược Lan nhìn
những người này nghĩ thầm, bên cạnh mình chỉ có những người này, nếu hôm nay để
cho Vu Thu Nguyệt được thể mà đuổi đi đại nha hoàn bên người mình chẳng phải sẽ
khiến bọn họ cảm giác mình không phải là người có thể dựa dẫm? Các nàng sau này
sao có thể hết mực trung thành với mình?
Không được! Tương Nhược
Lan mím chặt môi, tay gắt gao nắm thành quyền, không thể để cho mưu kế của Vu
Thu Nguyệt thực hiện, không thể để nàng ta đắc ý.
Nàng cúi người, đỡ Phương
mụ mụ nói:
-
Phương mụ mụ yên tâm, chuyện này ta tự có cách giải quyết,
Nàng nhìn các nha hoàn
kia nhấn mạnh từng chữ:
-
Ta tuyệt đối không để bất kì ai làm nhục những người bên cạnh ta.
Xế chiều, Cận Thiệu Khang
từ phủ nha quay lại, đến Tùng Hương viện thỉnh an thái phu nhân hỏi chuyện trà
hội hôm nay. Suốt cả ngày, hắn đều nghĩ đến chuyện này, nóng lòng muốn biết
biểu hiện của Tương Nhược Lan.
Thái phu nhân thở dài, kể
lại tất cả chuyện phát sinh hôm nay.
-
Trước bao nhiêu khách nhân mà nha hoàn trong phủ lại đánh nhau loạn lên. Nhìn
vẻ mặt chê cười của các phu nhân khiến cho cái thân già của ta thật không còn
chỗ đứng.
Theo thái phu nhân nói,
sắc mặt Cận Thiệu Khang càng lúc càng trầm:
-
Các nha hoàn bên người các nàng dám càn rỡ như thế
Lập tức nhớ ra Tương
Nhược Lan trước kia tùy tiện, hừ lạnh nói:
-
Cũng khó trách, chủ tử bá đạo điêu ngoa thế tự nhiên nha hoàn cũng không hơn.
Ta còn tưởng… Quả là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Người này sao có thể
thay đổi trong thời gian ngắn như thế?
Vì hi vọng càng lớn thì
thất vọng càng nhiều. Hắn chờ đợi một ngày nhưng lại có được đáp án này, thật
sự thấy ảo não.
Thái phu nhân lắc đầu:
-
Kì thật, ta thấy đến nay Tương Nhược Lan đã rất cố gắng. Nếu không nhờ nàng cứu
Lưu phu nhân thì chuyện hôm nay thật không thể xử lí. Ta nghĩ, chỉ là nha hoàn
của nàng tính tình xúc động thôi.
Cận Thiệu Khang hừ nhẹ:
-
Mẫu thân. Một nha hoàn sao có thể có gan lớn như thế. Nhất định là vì ngày
thường nàng trước mặt nha hoàn nói những lời oán hận, nói tất cả đều là Thu
Nguyệt không tốt thì nha hoàn này mới có phản ứng như thế.
Thái phu nhân nhìn con
nói:
-
Nàng đã vào cửa lâu như thế mà ngươi chưa từng bước vào Thu Đường viện nửa
bước, cho dù có oán hận cũng khó trách.
Cận Thiệu Khang đứng dậy,
chỉ tay về phía Thu Đường viện, vẻ mặt giận dữ:
-
Nàng không ngẫm lại bản thân mình vào cửa như thế nào, còn trông mong ta đến
đó. Bây giờ ta còn chưa vào đó mà bọn nha hoàn đã làm càn như thế. Nếu ta đi
thì Thu Đường viện còn coi thường Cẩm Tú viên thành cái dạng gì.
Hắn trong lòng có lửa
giận vô hình, tựa như bị