
ễ (lễ theo thứ bậc cung đình) hay là hành lễ vãn
bối (lễ theo tuổi).
Vấn đề này không quá khó
đối với những người tinh thông lễ tiết như các nàng. Nhưng với những người mới
học sơ thì cũng rất dễ bị nhầm lẫn. Khi còn nhỏ, Cận Yên Nhiên cũng mấy lần
thất thố như thế nhưng lúc đó nàng còn nhỏ nên cũng không ai chê cười.
Cận Thiệu Khang ngồi một
bên cười thầm. Tiểu nha đầu này vậy mà điêu ngoa cổ quái. Hắn đương nhiên nghe
ra câu hỏi của muội muội có trá. Câu hỏi của nàng có hai đáp án nhưng bất kể
Tương Nhược Lan chọn đáp án nào cũng là sai. Đối với người mới học như Tương
Nhược Lan rất dễ nhầm. Nhưng Cận Thiệu Khang cũng không muốn phá vì đoạn thời
gian này, Tương Nhược Lan làm hắn rất ngạc nhiên, hắn càng lúc càng tò mò về
nàng. Hắn muốn biết Tương Nhược Lan sẽ trả lời thế nào đây.
Tương Nhược Lan cười
cười, trước còn nghĩ Cận Yên Nhiên sẽ hỏi cái gì khó khăn ai nghĩ lại đơn giản
như thế, biết rõ là sẽ tham gia trà hội nên những lễ tiết này nàng tốn không ít
công học hỏi.
Chỉ là tiểu nha đầu này
lại muốn làm rối nàng. Vẫn còn non như thế mà đã nghĩ có thể lừa gạt tỷ tỷ
ngươi sao.
Tương Nhược Lan đứng lên,
dựa theo mụ mụ dạy mà xuất ra khí thế của trưởng tầu nhìn thẳng Cận Yên Nhiên.
Khí thế của Cận Yên Nhiên có chút bị kìm hãm, không tự chủ mà lùi về sau vài
bước.
-
Tiểu cô hỏi điều này có chút không phải nha.
Tương Nhược Lan nhìn nàng
nhẹ nhàng cười.
-
Có gì không đúng.
Cận Yên Nhiên hơi chột
dạ, chẳng lẽ bát phụ này trong mười ngày đều học tốt tất cả lễ tiết này.
-
Ta là Hoàng thượng tứ hôn phong nhất phẩm mệnh phụ, đối phương tuy rằng đối phương
lớn hơn ta nhưng là tam phẩm mệnh phụ cũng phải hành cung lễ với ta trước. Đợi
đối phương hành lễ với ta xong mới đến ta hành lễ vãn bối. Tiểu cô cho ta hai
đáp án, bất kể ta chọn đáp án nào cũng là sai. Tiểu cô không phải cố ý chứ.
Tương Nhược Lan mở to
mắt, thuần khiết, vô tội nhìn Cận Yên Nhiên.
Tất cả mọi người kể cả
Cận Thiệu Khang đều giật mình. Chỉ trong mười ngày có thể giải thích quy củ rõ
ràng như thế thật không đơn giản.
Cận Yên Nhiên bị nàng
vạch trần mặt đỏ lên, cúi đầu xấu hổ nói không ra lời.
Lúc này thái phu nhân nhẹ
nhàng cười, đứng lên đi tới bên cạnh nữ nhi, kéo tay nàng nói:
-
Quỷ nhỏ, giờ ngươi đã tâm phục khẩu phục chưa.
-
Mẫu thân.
Cận Yên Nhiên hơi cáu,
trốn ra phía sau thái phu nhân nhưng không nhịn được len lén nhìn Tương Nhược
Lan. Tương Nhược Lan phát hiện ánh mắt nàng thì nháy mắt, mỉm cười. Cận Yên
Nhiên thấy nàng rõ ràng biết mình cố tình gây khó dễ nhưng không trách cứ, sự
chán ghét với nàng bất tri bất giác giảm đi nhiều.
Thái phu nhân nhìn Tương
Nhược Lan tán thưởng:
-
Trước ta còn muốn sai mụ mụ theo bên người Nhược Lan để tùy cơ mà khuyên nàng.
Bây giờ xem ra ta có thể hoàn toàn yên tâm rồi. Nhược Lan có thể làm được thế
này, nhất định phải rất dụng tâm. Ngươi vì Hầu phủ mà cố gắng trong lòng ta rất
vui.
Lời bà nói ra khiến mọi
người hơi khiếp sợ, mọi người đều biết thái phu nhân không dễ dàng khen bất kì
ai, nhưng hôm nay lại trước mặt bao người tán thưởng Tương Nhược Lan, điều này
chứng tỏ cái gì?
-
Ta xem ra Nhược Lan xuất tịch trà hội ngày mai không có vấn đề gì. Hầu gia thấy
sao?
Thái phu nhân nhìn Cận
Thiệu Khang cười nói.
Cận Thiệu Khang đứng lên
nhìn thoáng qua Tương Nhược Lan, ánh mắt có chút ấm hơn bình thường rồi nhìn
mẫu thân nói:
-
Chuyện này mẫu thân làm chủ, con không có ý kiến.
Cận Thiệu Khang thấy mọi
việc đã xong liền nói phủ nha có việc, đi trước.
Hắn đi rồi, Tương Nhược
Lan nhìn Vương thị ngồi đối diện cười như không cười Vương thị cố gắng chống
lại ánh mắt của nàng. Thế nhưng ánh mắt Tương Nhược Lan sắc bén như roi khiến
lòng Vương thị bất an.
Tránh cũng không tránh
được, Vương thị đành phải đối mặt nàng, biết rõ còn cố hỏi:
-
Tẩu tẩu nhìn ta như thế làm gì?
Tương Nhược Lan cười nói:
-
Vì ta đang suy nghĩ nên để đệ muội làm gì thì tốt.
Tư thái người thắng, đắc
ý vô cùng khiến Vương thị tức đến nghiến răng nhưng trong lòng cũng run lên,
chẳng biết nàng sẽ nghĩ đến việc quái quỷ gì, khẳng định sẽ không đơn giản.
Cận Yên Nhiên cùng Vu Thu
Nguyệt đều cúi đầu buồn bực, trong lòng cũng đều có suy nghĩ đó. Chính là những
lời khi nãy nói quá cứng rắn, bây giờ cho dù có muốn xin cũng chẳng có mặt mũi
nào.
Trong lòng Vương thị rất
không cam tâm nhưng cũng không có cách nào? Đang tự tức giận thì Triệu di thái
thái bên cạnh đột nhiên nhẹ kéo kéo áo nàng. Vương thị quay đầu lại thì Triệu
di thái thái nhìn về phía trước bĩu bĩu môi.
Vương thị nhìn qua lập
tức hiểu rõ ý của bà bèn cười nói:
-
Đại tẩu muốn để chúng ta làm gì thì cứ nói.
Nàng nhấn mạnh chữ “chúng
ta”.
Tương Nhược Lan đã chú ý
thấy được động tác nhỏ của Triệu di thái thái và Vương thị. Triệu di thái thái
này cho tới giờ nàng cũng không cảm nhận được sự tồn tại nên rất ít khi chú ý
đến bà. Nhưng hôm nay bà hai lần có tiểu xảo đều rất có tác dụng. Người đàn bà
này khẳng định không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng nghĩ đi cũng phải
nghĩ lại, tuy