
n, nhỏ giọng đánh thức nàng.
Tương Nhược Lan đang mơ
mộng đẹp, bị Hồng Hạnh quấy rầy có chút khó chịu, nhíu nhíu mi, nhắm chặt mắt
mà làu bàu.
Thái phu nhân thây vậy
cười cười lắc đầu rồi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói:
-
Đứa nhỏ này quả là quá mệt mỏi rồi… sau đó nhìn về phía Cận Thiệu Khang: – Làm
khó nàng mệt mỏi như thế vẫn sợ ta không ngủ được mà vội tới đây xoa bóp. Tấm
lòng này khó mà có được. Về phần quy củ, cứ chậm rãi mà học, sao có thể chốc
lát mà học hết được. Muội muội con từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã học nhưng cũng
phải mất vài năm mới hiểu hết tất cả lễ tiết. Không nên vì trong lòng có thành
kiến với nàng mà yêu cầu hà khắc.
Cận Thiệu Khang nhìn
Tương Nhược Lan chậm rãi tỉnh lại, nhìn khuôn mặt nàng lộ ra đầy vẻ mệt mỏi,
khẽ hừ một tiếng rồi cũng không nói gì.
Tương Nhược Lan tỉnh lại
mới phát hiện mình bất tri bất giác ngủ gật. Nàng biết đây chính là một hành vi
thất lễ, vội vàng đứng dậy tạ lỗi với thái phu nhân nhưng cũng không nhìn Cận
Thiệu Khang, tránh bản thân thêm sốt ruột, lo lắng.
Thái phu nhân cũng không
nói gì, thấy nàng mệt mỏi liền sai nàng trở về nghỉ ngơi sớm, Tương Nhược Lan
hành lễ với thái phu nhân và Cận Thiệu Khang rồi rời khỏi Tùng Hương viện.
Tương Nhược Lan đi rồi,
Cận Thiệu Khang cũng không ở lại lâu. Ra khỏi Tùng Hương Viện, nô tài thân cận
Trữ An đang cầm đèn lồng tiến lên đón:
-
Gia. Đêm nay đi nơi nào?
Trữ An theo hầu Cận Thiệu
Khang đã lâu đương nhiên nắm bắt được quy luật cuộc sống của hắn, tính toán,
hôm nay là vừa năm ngày.
Cận Thiệu Khang từ nhỏ đã
luyện võ, sư phụ hắn dạy hắn tu tâm dưỡng tính, với việc nam nữ cũng không
nhiều hứng thú. Sở dĩ năm ngày một lần là vì sự phụ hắn dựa theo thể chất hắn
mà tính, nói rằng quy luật này có ích cho thân thể của hắn, đồng thời cũng
không làm cho hắn trầm mê trong nữ sắc.
Từ khi hắn bắt đầu hiểu
chuyện, mẫu thân đã an bài cho hắn hai nha hoàn thông phòng, hắn vẫn duy trì
quy củ này.
Bây giờ, cho dù mẫu thân
nóng lòng muốn bế cháu nhưng hắn cũng không hề có ý phá lệ.
Lúc Trữ An nói thì bọn
hắn đang đứng trước Tùng Hương viện, đi bên trái là Sở Thiên các có Hoa Thanh
và Nhược Lâm, bên phải là Thu Đường viện, bên trái là Cẩm Tú viên.
Cận Thiệu Khang suy nghĩ,
nha hoàn bây giờ vẫn phải dùng thuốc tránh thai, tự nhiên là không thể mang
thai mà Tương Nhược Lan… Hắn trong lòng cả kinh! Sao lại nghĩ đến nàng, ngày
lấy nàng hắn cũng đã muốn vĩnh viễn không bao giờ vào phòng nàng.
Giống như là tự đánh
cược, Cận Thiệu Khang bước vội về phía trước.
-
Đi Cẩm Tú viên!
***
Qua một đêm nghỉ ngơi,
Tương Nhược Lan có tinh thần hơn, mệt nhọc cũng tan biến.
Tương Nhược Lan day day
eo, cảm thán trong lòng, tuổi còn trẻ thật tốt!
Hồng Hạnh, Ánh Tuyết tiến
vào hầu hạ Tương Nhược Lan rời giường. Đến khi Tương Nhược Lan chuẩn bị xong
xuôi, đột nhiên Hồng Hạnh mở tủ lấy ra chiếc roi da thô ráp, đen sì nhét vào
tay Tương Nhược Lan.
Roi da này nàng biết, đây
là do cha Tương Nhược Lan tự tay làm cho nàng chiếc roi ngựa. Chỉ là không nghĩ
tới nó là thứ hung khí để con gái coi thường người khác sau này. Lúc đầu, khi
Tương Nhược Lan vừa xuyên đến đây, Cận Thiệu Khang cầm trong tay là chiếc roi
da này.
-
Để làm gì?
Tương Nhược Lan cầm bì
roi da khó hiểu nhìn Hồng Hạnh. Ngoài nàng, bọn nha hoàn đều hiểu ý tức của
Hồng Hạnh, ai nấy vẻ mặt đều không đồng ý.
-
Tiểu thư, nếu hai vị mụ mụ vẫn cố ý làm khó dễ người, không bằng cho các nàng
nhìn một chút. Nếu không các nàng vẫn sẽ coi thường người đó!
Hồng Hạnh nhướng cao mày
mà nói.
Tương Nhược Lan quăng roi
da một cái, chiếc roi như con linh xà linh động, như là có linh tính mà di
động. Một cảm giác quen thuộc đột nhiên tiến tới. Tương Nhược Lan thuần thục
vung vài cái phát hiện Nhược Lan kia dùng roi rất có công phu thâm hậu, roi da linh
động rất có chương pháp hiển nhiên là đã từng khổ luyện.
Tương Nhược Lan trong
lòng vui vẻ, không nghĩ tới lại còn có bản lãnh này. Nếu sau này thực sự bị
người coi thường cũng không rơi vào cảnh không có cách đánh trả rồi.
Chơi một lúc, Tương Nhược
Lan đưa roi lại cho Ánh Tuyết. Không để ý đến bọn nha hoàn trong phòng đều đang
kinh ngạc.
Dùng roi uy hiếp mụ mụ?
Nàng cũng không phải là Tiểu Yến Tử! Tiểu Yến Tử có thể đánh Dung ma ma vì nàng
có Càn Long dung túng, bên người có Ngũ A Ca che chở, còn mình? Ngay cả người
duy nhất có thể dựa vào là Thái hậu cũng không để ý đến mình nữa…
Cho nên nàng không thể
làm loạn!
Nhưng mà, Hồng Hạnh nói
đúng, nàng cũng không thể để hai mụ mụ kia tùy tiện làm khó.
Tương Nhược Lan vốn không
sợ chịu khổ mà chỉ sợ có khổ cũng không đáng giá được gì. Cả ngày hôm qua,
Tương Nhược Lan cảm giác có chút không đúng. Trầm mụ mụ dạy nàng ngồi, đi
nghiêm khắc cũng được nhưng vừa trưa, Lưu mụ mụ chỉ dạy nàng hai động tác quỳ
lạy, dập đầu.
Nàng tuy không hiểu nhiều
về lễ tiết cổ đại nhưng chính là chưa ăn thịt heo thì cũng không phải là không
thấy heo chạy, chỉ là trà hội chiêu đãi các quý phu nhân phải dùng tới đại lễ
quỳ lạy? Vốn thời gian học