
hoải mái hơn.
Giờ ra chơi, Phí Nhan đi đến trước mặt thầy Đồng. Cô ấy khom người, cúi đầu, hỏi thầy Đồng về bài học. Thầy Đồng có chút
căng thẳng, người hơi ngả về phía sau để khoảng cách với Phí Nhan xa hơn một chút.
Hai người đã nói chuyện được mười phút, Bạch Tiêu
nhìn hai người họ có vẻ đang nghiêm túc bàn luận về các thuật ngữ Triết
học. Cô lại nghi ngờ ấn nút trên Tấm thẻ đọc suy nghĩ. Thực ra trong
suốt câu chuyện, trước ngực của Phí Nhan luôn hiển thị câu: “Mau nói cho em những phần trong đề thi đi, mau nói cho em những phần trong đề thi
đi …” . Cuối cùng, trước ngực của Phí Nhan lại hiển thị: “Thành công lớn rồi! Haizzz, chỉ cần bỏ ra chút công sức, đến cả thầy giáo cũng khó
tránh được ma lực của mình! Lần này biết trước được thầy ra đề gì rồi,
nhất định mình sẽ có thành tích cao nhất lớp”.
Phí Nhan nở nụ cười bí ẩn, vô cùng hài lòng đi về chỗ ngồi.
Bạch Tiêu hỏi: “Cậu vừa nói với thầy Đồng về vấn đề gì thế?”
Phí Nhan nói: “Tớ với thầy thảo luận về Triết học nhân sinh quan của Quách Mỗi Mỗi. Tin hay không tuỳ cậu, còn tớ tin”.
Bạch Tiêu không nói gì nữa, Phí Nhan không muốn nói trọng tâm của đề thi cho người khác biết.
Suốt buổi học, Bạch Tiêu cứ nghĩ ngợi lung tung. Trong lòng cô đầy nghi
hoặc: Vì sao sau khi dùng Thẻ đọc suy nghĩ, mình không thấy Phí Nhan là
người bạn tốt nữa nhỉ? Lẽ nào Thẻ đọc suy nghĩ lại biến người ta thành
một người hoàn toàn khác.
Nghi hoặc trong lòng cô chưa được giải toả thì tiếng chuông hết tiết học vang lên. Phí Nhan khoác tay Bạch
Tiêu đi đến quán ăn ngoài cổng trường.
Đi qua một tiệm bánh ga
tô nhỏ, Phí Nhan chỉ một chiếc có hình rừng cây màu đen, cao hứng nói:
“Loại ga tô rừng cây màu đen của cửa hàng này ăn rất ngon, bọn mình mua
hai chiếc nhé!”.Nói xong liền kéo Bạch Tiêu đi vào tiệm bánh, chọn có
hai chiếc mà làm gãy mất một chiếc.
Bước đến trước quầy thu
tiền, Phí Nhan lục đi lục lại cặp sách, rồi tỏ vẻ chán nản quay sang nói với Bạch Tiêu: “Tớ quên mang ví tiền rồi, cậu trả giúp tớ nhé, về ký
túc tớ sẽ trả cậu sau!”.
Không biết đã bao nhiêu lần Phí Nhan đi mua đồ cùng Bạch Tiêu mà “quên mang ví tiền” như thế rồi. Lần nào Bạch
Tiêu cũng trả giúp, nhưng Phí Nhan chưa bao giờ nhớ trả lại cô.
Bạch Tiêu đang để tay trong túi áo, cô không rút ngay mà lại lần nữa ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ.
“Lợi dụng một chút thì làm gì được nhau”, Phí Nhan có khuôn mặt như thiên
sứ, đôi mắt mở to đáng yêu, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ thô thiển
như thế.
Bạch Tiêu quay đi, không muốn rút tiền ra. Cô rất muốn nói: “Tớ cũng có mang ví tiền đâu!”
Nhưng Bạch Tiêu không mở lời được, cô cảm thấy xấu hổ, vì nghĩ rằng mình
giống như kẻ nhìn trộm có tấm kính thần kỳ, có thể nhìn thấy mọi điều bí mật. Hình ảnh mà tấm kính phản chiếu dơ dáy như thế, khiến người ta
phải đỏ mặt vì xấu hổ.
Bạch Tiêu nén tiếng thở dài trong cảm giác oan ức, lặng lẽ rút tiền trả.
Trên đường, Phí Nhan hớn hở khoác tay Bạch Tiêu, cười cười nói nói. Cô ấy nở nụ cười rực rỡ, tươi đẹp như ánh mặt trời, dịu dàng, trong trắng như
hoa bông. Ừm … giống như một cô gái xinh đẹp trẻ trung làm người ta si
mê trong tưởng tượng của các chàng trai.
Nhưng Bạch Tiêu lại muốn khóc.
Hai người trở về ký túc, Phí Nhan cắt bánh ga tô chia cho các bạn trong
phòng. Họ đều tươi cười với Phí Nhan: “Ôi, cậu thật tốt quá, khi nào ăn
đồ ăn ngon cũng nhớ mang phần về cho bọn tớ!”.
Nhưng Phí Nhan không hề nói rằng đó là do Bạch Tiêu mua về. Còn Bạch Tiêu vẫn im lặng như mọi khi, không hề tranh cãi.
Đây là một buổi sáng hết sức bình thường, hai nữ sinh ở cùng phòng ký túc,
cùng đến trường, cùng tan học và cùng đi ăn trưa. Đây cũng chỉ là cách
ứng xử bình thường nhất của Bạch Tiêu và Phí Nhan. Cũng là sự đối đãi
bình thường nhất giữa những người bạn thân.
Nhưng Bạch Tiêu từ trước tới nay không hề biết rằng, người bạn tốt nhất trong lòng mình lại không coi mình ra gì như thế.
Không coi mình là bạn, mà là một người làm nền cho cậu ấy.
Biết được đề thi mà không nói cho mình, bởi cậu ấy muốn đạt kết quả đứng đầu lớp.
Đến cả ăn một chiếc bánh nhỏ, cũng nghĩ cách lợi dụng mình.
…
Bạch Tiêu đang lúc buồn rầu thì điện thoại trong phòng đổ chuông, người gọi
điện là một chàng trai, anh ta hẹn Phí Nhan đến một quán bún bò bên
ngoài trường học để cùng ăn tối. Đó là quán bún bò nổi tiếng trong thành phố, nghe nói món bún bò ở đó được chế biến từ năm mươi hai nguyên liệu khác nhau.
Bạch Tiêu nghĩ đến món bún bò với đầy đủ hương vị, màu sắc ấy mà nhỏ cả nước miếng.
Phí Nhan cầm ống nghe, dịu dàng nói: “Bún bò? Món đó cay lắm. Gần đây cổ họng tớ đang có vấn đề, để lần khác nhé!”.
Bạch Tiêu cảm thấy Phí Nhan đang nói dối, cổ họng của cô ấy có bị sao đâu.
Cô lại ấn nút trên Thẻ đọc suy nghĩ trong túi áo, quả nhiên, những điều
Phí Nhan đang nghĩ là: “Một bán bún bò thì có ai là chưa từng ăn đâu
chứ! Còn cần anh mời tôi đi ăn sao? Đúng là có ghẻ mà đòi ăn thịt thiên
nga. Muốn hẹn hò với mình mà mời mình đi ăn món đó? Nhưng có một vài tên cóc ghẻ như thế cũng chẳng sao cả, dù sao thì cũng đủ đầy tớ để bổn c