80s toys - Atari. I still have
Thẻ Đọc Tâm

Thẻ Đọc Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323461

Bình chọn: 8.5.00/10/346 lượt.

ô

nương sai khiến”.

Bạch Tiêu nghĩ: Mình chẳng qua cũng chỉ là một nô bộc của nữ sinh mắc bệnh công chúa này thôi.

Cô bỗng có cảm giác chán ghét Phí Nhan, mặc dù hôm qua tình bạn của bọn họ vẫn thắm thiết keo sơn, cô còn cảm thấy Phí Nhan là người bạn đối xử

với mình tốt nhất.

Giờ nghỉ trưa đã đến, mọi người lục tục đi ngủ, thả mình vào những giấc mơ. Bạch Tiêu lại trở mình liên tục, không sao ngủ nổi.

Người ta nói, những thứ được phản ánh trong giấc mơ của con người, mới là

những suy nghĩ sâu kín, chân thành, mới là cái tôi chân thực nhất.

Vậy Phí Nhan đang nghĩ gì trong mơ nhỉ?

Bạch Tiêu lại ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ. Một lúc sau, Bạch Tiêu ngượng chín mặt vì giấc mơ hiện lên ngay trước mặt mình.

Giấc mơ của Phí Nhan thật dâm dục. Đối tượng là thầy Đồng.

Chẳng phải Phí Nhan luôn gắn lên mình cái mác là ngây thơ trong sáng sao?

Mỗi khi nhìn thấy cảnh ôm hôn trên màn hình vi tính, Phí Nhan đều lấy tay

che mắt, ngại ngùng nói: “Trời ơi, phim ảnh ngày nay chẳng trong sáng gì cả, cảnh nào cũng lộ liễu!”. Thậm chí cô ấy còn hỏi Bạch Tiêu: “Diễm

chiếu môn[3'> là gì? Có phải là một cánh cửa được ánh mặt trời chiếu sáng không? Có phải trẻ con được sinh ra từ rốn của người mẹ không?”

[3'> 艳照门: Nghĩa là những bức ảnh khiêu dâm.

Bạch Tiêu cảm thấy Phí Nhan giống một diễn viên, còn mình lại là một kẻ ngốc.

Hai người là bạn thân bao lâu như thế mà bây giờ lại như hai người xa lạ vờ thân thiết nhau như vậy.

Buổi chiều trống tiết, Phí Nhan nói với Bạch Tiêu:

“Chiều nay phải đi học môn tự chọn, tớ đi trước nhé.”Lần này thì Phí Nhan không muốn Bạch Tiêu làm kẻ hầu của mình.

Phí Nhan mặc áo sơ mi trắng, không cài ba cúc gần cổ mà thắt một chiếc nơ

đáng yêu, mặc một chiếc gi lê cùng với váy xếp nếp siêu ngắn, trang điểm rất giống với diễn viên Nhật Bản.

Kỳ thực thì đó là đồng phục

của trường Bạch Tiêu. Nhưng khi mặc lên Bạch Tiêu trông giống như nhân

viên phụ vụ trong nhà hàng, còn Phí Nhan thì lại y sì một cô gái tiêu

biểu của nước Nhật Bản.

Nguyên nhân chính là Phí Nhan luôn có thói quen buông hơn hai cúc áo gần cổ, váy cũng kéo rõ cao.

Những nam sinh mới nhìn thì không nhận ra suy tính của Phí Nhan, họ chỉ bàn

luận vì sao lại có cô gái mặc đồng phục của trường trong gợi cảm đến

thế.

Bạch Tiêu đưa mắt nhìn Phí Nhan đã đi xa cách mình, cô ấn

vào Thẻ đọc suy nghĩ nhưng nhân vật mục tiêu đã cách xa phạm vi của thẻ. Bạch Tiêu cảm thấy mình thật phung phí của Trời, một báu vật tốt như

thế mà không thể tận dụng hết khả năng của nó, thật đáng tiếc.

Tám giờ tối, Phí Nhan mới trở về.

Thẻ đọc suy nghĩ đó được sử dụng sắp qua hai mươi bốn tiếng rồi, Bạch Tiêu

rất muốn biết rút cuộc Phí Nhan đang nghĩ gì. Cô liền nhìn Phí Nhan và

ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ.

“Lẽ nào thầy Đồng là GAY!”, một câu nói trong dòng suy nghĩ của Phí Nhan.

Vì sao Phí Nhan lại nghĩ như thế? Bạch Tiêu kinh ngạc, bị kích động đến mức ngón tay không ngừng ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ.

Kỳ tích đã xuất hiện.

Một lần ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ thì có thể đọc được lúc đó nhân vật mục tiêu đang nghĩ gì.

Tiếp tục ấn mạnh vào Thẻ đọc suy nghĩ, có thể biết đầu đuôi ngọn ngành của sự việc mà nhân vật mục tiêu đang nghĩ đến.

Cứ như thế, tiếp tục ấn vào Thẻ đọc suy nghĩ thì có thể đọc được ký ức sâu sắt nhất trong lòng họ.

Từng đoạn ký ức cứ như thế xuất hiện trước ngực Phí Nhan. Chiều nay cô ấy đi quyến rũ thầy Đồng Hạ Bân, tiếp theo đó là dòng ký ức:

Đồng Hạ Bân => người đàn ông xấu xa => quyến rũ => trả thù => mẹ …

Bạch Tiêu sững sờ vì kinh ngạc, hoá ra phía sau mỗi người đều có một câu chuyện.

Bởi thế, sau khi có được Thẻ đọc suy nghĩ, câu chuyện đầu tiên mà Bạch Tiêu đọc được chính là quá khứ của Phí Nhan.

Thực ra, cha của Phí Nhan đã qua đời năm cô ấy mười hai tuổi.

Mẹ Phí Nhan là một diễn viên kịch nói, tên là Lý Phi Ảnh.

Phí Nhan cảm thấy mẹ của mình là một diễn viên quê mùa nhất trên thế giới.

Hát thì ê a ê a chẳng theo giai điệu, khuôn mặt sau khi trang điểm và cả quần áo đều lỗi thời.

Nhưng cha cô lại cảm thấy Lý Phi Ảnh có vẻ đẹp mê hồn, ông hết mực yêu thương vợ con, gia đình.

Đáng tiếc, người đàn ông hoàn hảo đó lại yếu mệnh. Cha Phí Nhan lâm bệnh qua đời năm ba mươi bảy tuổi. Khi đó Phí Nhan mới mười ba.

Trước

khi qua đời, ông nói với Lý Phi Ảnh: “Mấy năm nữa, em hãy chọn cho mình

một người thích hợp, nhất định không được đày đoạ làm khổ bản thân”.

Lý Phi Ảnh nước mắt lưng tròng, nắm tay chồng thật chặt, nức nở thề thốt:

“Em nhất định sẽ không tái giá. Cho dù có khổ sở thế nào, em cũng sẽ

nuôi nấng Phí Nhan nên người”.

Nghe lời thề thốt chân tình của người vợ xinh đẹp, cha Phí Nhan đã nhắm mắt trong niềm vui mừng thanh thản.

Lúc anh sống, ngày nào cũng cùng em nói những lời ngọt ngào.

Khi anh ra đi, những lời nói ngọt ngào ấy cũng theo người đi mất.

Ba tháng sau, Lý Phi Ảnh có quan hệ tốt với Chu Đại Nhĩ – nhân viên phụ trách trang phục diễn xuất.

Nhưng Phí Nhan không hề có cảm tình với Chu Đại Nhĩ.

Chẳng ai có tên giống như tên của Chu Đại Nhĩ. Đúng như quan niệm: nhìn người đoán tên, chú ấy giống như một con