
gười bị thương trên đường hôm đó
chính là người máy Nam Kha được tạo hình giống như một bà lão.
Trái tim của con người trên hành tinh này là một khối gồm nhiều góc cạnh,
thậm chí nếu nhìn ở các góc độ khác nhau thì màu sắc cũng không giống.
Màu sắc và ánh sáng đều có khác biệt rất lớn, sóng điện tim lại càng
muôn hình vạn trạng, giống như một quả tim do vô vàn trái tim chắp vá
thành. Điều kỳ lạ là, thiết bị khoa học trị liệu bình thường lại không
thể kiểm tra được. Trước khi thiết bị y học phổ biến, tim người chỉ là
một khối thịt bình thường.
Phòng Thực nghiệm của chúng tôi vì
thế đã nghiên cứu ra một thiết bị có thể nhìn thấu suy nghĩ của con
người, đem máy đó đặt vào trong cơ thể người máy của Nam Kha, không ngờ
Nam Kha chưa thể thích ứng với tình hình giao thông hỗn loạn trên đường
phố, vừa ra khỏi phòng thí nghiệm thì đã bị xe đâm vào. Điều khiến người máy càng khó tưởng tượng hơn chính là trong thành phố này, không ai dám đỡ người bị ngã dậy.
Chiều nay, trong một nghìn người đứng vây quanh để xem, bạn là người duy nhất khảng khái đưa tay ra giúp đỡ.
Bây giờ bạn có thể thay thế Nam Kha để hoàn thành thí nghiệm này. Chỉ cần
viết tên của một người nào đó lên Thẻ đọc suy nghĩ, ấn vào nút hơi gồ
lên ở giữa tấm thẻ, bạn có thể đọc được suy nghĩ của đối phương. Đây là
một phương pháp nhận biết nội tâm thực sự của con người.
Ngoài
ra, điều cần phải nói là, may mà bạn chưa kiểm tra xem trong phong bì có tiền không, nếu không thì, chúng tôi sẽ nói là đưa nhầm, sau đó sẽ lấy
phong bì đựng một ngàn tệ để thay thế cho phong bì đựng Thẻ đọc suy
nghĩ.
Chúng tôi tuyển nhân viên thực nghiệm rất nghiêm ngặt, chỉ có người thực sự lương thiện mới có hành động như thế. Chúc mừng bạn đã nhận được cơ hội này.
Sở Nghiên cứu Phân tích tâm lý con người, Phòng Thực nghiệm Tổ B, trường Đại học A. Bạch Tiêu không thể hiểu hết
về những tấm Thẻ đọc suy nghĩ này. Trên thế giới, vẫn có những sự thật
mà khoa học không thể lý giải nổi sao? Có thiết bị đọc được suy nghĩ của con người thật sao? Tim người không phải chỉ là một khối thịt thôi sao?
Bạch Tiêu thẫn thờ ngồi trước bàn học, nắm chặt phong bì màu trắng, không biết nên giải quyết nó như thế nào.
Phí Nhan đi đến, nhẹ vuốt bím tóc của Bạch Tiêu, dịu dàng hỏi: “Sao thế?
Như kiểu mất hồn ý, có chuyện gì không vui nói tớ nghe xem nào”.
“Ừm, cậu có chuyện gì buồn chán thì chia sẻ để mọi người cùng vui vẻ một
chút chứ!”, một cô bạn cùng phòng khác nói chêm vào. Một người sinh ra
đã có tính cứ mở miệng là đả kích người khác, nếu không nói những lời
khiến người khác buồn thì trong lòng họ sẽ vô cùng bức bối. Bạn cùng
phòng của Bạch Tiêu chính là người mắc chứng đó.
Phí Nhan bảo vệ Bạch Tiêu, cô nói: “Mọi người đừng trêu chọc Bạch Tiêu nữa, sao cậu lúc nào cũng nói những lời khó nghe đến thế?”. Sau đó cô lay lay tay Bạch
Tiêu, ý nói đừng để tâm những lời đó.
Bạch Tiêu cảm kích gật đầu, Phí Nhan luôn đối tốt với mình như thế.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Bạch Tiêu đã nảy sinh ý định thử dùng
Thẻ đọc suy nghĩ này áp dụng với Phí Nhan xem sao. Dù gì thì cậu ấy cũng là người bạn tốt nhất của mình, nếu thật sự tấm thẻ này có tác dụng,
mình có thể cho cậu ấy mấy tấm! Có thể giúp cậu ấy kiểm tra xem bạn trai có thực lòng không?
Trong tâm trạng bán tín bán nghi, Bạch Tiêu rút một tấm thẻ huỳnh quang lấp lánh ra. Cô cúi gục đầu trên bàn, lén
lén lút lút viết tên của Phí Nhan lên đó.
Thực ra, Phí Nhan
không chỉ là người bạn tốt nhất của Bạch Tiêu, mà còn là nữ sinh Bạch
Tiêu ngưỡng mộ nhất. Vì Phí Nhan rất ưu tú nên có rất nhiều người nhỏ
mọn luôn ghen ghét đố kỵ. Cô ấy học giỏi, xinh đẹp, tốt tính, gia cảnh
tốt, có phong cách, đúng là “tài nghệ song toàn”, xứng đáng là tấm gương sáng để mọi người học tập.
Cô ấy được bạn trai yêu mến, bạn gái ngưỡng mộ. Nếu nói cuộc đời Bạch Tiêu là “thuận buồm xuôi gió”, thì
cuộc đời của Phí Nhan đúng là “mười phân vẹn mười”.
Viết hai chữ “Phí Nhan” lên tấm thẻ, Bạch Tiêu cảm thấy lòng bàn tay mình như bị một luồng điện giật tê tê, dường như còn có âm thanh của những tia lửa bắn
ra tứ phía. Mấy phút sau, Bạch Tiêu mới trở lại bình thường. Cô nhìn mấy bạn nữ xung quanh, mọi người đều rất bình thường. Còn Phí Nhan thì đã
lên giường chuẩn bị ngủ.
Bạch Tiêu nghĩ, chắc chắn Thẻ đọc suy nghĩ này không hiệu nghiệm, liền bắt chuyện: “Sao đi ngủ sớm thế?”.
Phí Nhan vẫn đáp lại với nụ cười như cũ: “Ừ, tớ mệt rồi, sáng mai còn phải đi học nữa, cậu cũng ngủ sớm đi chứ!”.
Bạch Tiêu cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm thân thiết ấy. Cô sờ vào tấm Thẻ
đọc suy nghĩ trong túi, ấn nút nhỏ gồ lên ở đó. Bỗng nhiên Bạch Tiêu như thấy trên ngực của Phí Nhan bắt đầu xuất hiện từng hàng chữ ngay ngắn
sáng như huỳnh quang:
“Bạch Tiêu, ngày nào tớ cũng đi ngủ sớm
như thế, đâu có đi ngủ muộn như cậu, thật chẳng khoa học chút nào! Muộn
thế này rồi mới về, chắc chắn là đi ăn chơi trác táng với bạn trai đây!”
Bỗng nét mặt của Bạch Tiêu trở nên ảm đạm, miệng nhếch lên được nửa nụ cười.
Sao Phí Nhan lại như thế? Cậu ấy cười thân mậ