
t vậy mà trong lòng lại có những suy luận ác độc về mình đến thế sao?
Bạch Tiêu nghi ngờ tấm Thẻ đọc suy nghĩ này là “Thẻ làm buồn lòng”, tại sao
dùng xong lại khiến lòng người ấm ức như thế? … Phí Nhan trở mình, xoa
xoa đầu Bạch Tiêu, lo lắng hỏi: “Lại sao nữa, sắc mặt cậu bỗng rất khó
coi, có phải mắc bệnh gì rồi không? Có cần tớ đưa đi bệnh viện không?”.
Bạch Tiêu đang định nói không thì bỗng nhìn thấy ở ngực của Phí Nhan lại bắt đầu hiện lên dòng chữ: “Chắc chắn thất tình rồi, bị bạn trai đá nên sắc mặt mới khó coi như thế. Không phải tất cả các cô gái đều giống như
mình, có thể khiến nam sinh ‘cúi đầu tuân theo’, rồi bị mình trêu đùa
như trái bóng lăn qua lăn lại”.
Bạch Tiêu không nói gì, cô lặng
lẽ đi đến bên giường của mình, sờ vào tấm Thẻ đọc suy nghĩ trong túi áo, tâm trạng rồi bời. Hoá ra, đồ chơi này thực sự đọc được suy nghĩ của
con người! Hoá ra, trên thế giới này thực sự có kỳ tích! Hoá ra, kỳ tích thực sự xảy ra với mình.
Bạch Tiêu nằm trên giường trằn trọc, nắm chặt những tấm Thẻ đọc suy nghĩ còn lại trong phong bì, không sao ngủ nổi.
Sáng hôm sau, mọi người đều dậy khá muộn.
Mấy cô gái tay chân luống cuống sắp xếp sách vở để chuẩn bị đến trường. Phí Nhan thân mật nắm tay Bạch Tiêu đi đến cổng chính của ký túc. Hôm nay
Phí Nhan ăn mặc không quá trau chuốt; cổ áo có một dây đeo màu hồng, bên ngoài là chiếc áo khoác liền mũ màu đen, quần bò, trang điểm bình
thường nhưng vẫn toát lên vẻ tươi trẻ. Nhìn cô ấy ăn mặc phong phanh hơn những người khác.
Trên con đường rợp bóng mát, những chiếc lá
ngô đồng bị gió lạnh thổi rơi xào xạc, Bạch Tiêu quan tâm hỏi: “Cậu lạnh không? Hôm nay có không khí lạnh tăng cường đấy!”.
“Không, tớ còn thấy ấm ấy!”, Phí Nhan khoác chặt cánh tay Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu lại ấn Thẻ đọc suy nghĩ lần nữa, rồi nhìn ngực Phí Nhan. Trong tim cô ấy hiện dòng chữ: “Tớ sắp lạnh chết đây! Nhưng vì đẹp, vì để nổi bật hơn cậu nên tớ phải mặc phong phanh một chút. Mặc những bộ đồ gợi cảm
thì mới khiến những nam sinh kia mê tớ. Nhìn cậu ăn mặc như gói bánh
chưng thế kia vừa ngốc vừa xấu, sống thì phải biết làm thế nào để mình
nổi trội chứ”.
Bạch Tiêu bỗng cảm thấy buồn hơn bao giờ hết, cô
luôn coi Phí Nhan là người đáng tin cậy và là bạn tốt nhất của mình thời đại học. Còn trong lòng Phí Nhan lại chỉ viết hai chữ: nổi trội. Đúng
lúc ấy, có một nhóm nam sinh từ ký túc nam đi ra, họ đi về hướng phòng
học. Phí Nhan một tay ôm chặt cánh tay của Bạch Tiêu cho ấm, tay kia kéo khoá áo xuống khoảng mười milimet, để lộ làn da vùng cổ trắng nõn và cổ áo với chiếc dây màu hồng, vô cùng gợi cảm.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiêu biết được thế nào là “Phải nhờ trang phục để trở thành mỹ nhân mưu trí”.
Hoá ra đấy chính là mỹ nhân mưu trí, mặc bộ đồ đó vào, nhìn rất bình thường và kín đáo, cũng rất nhiều chi tiết “thấp thoáng”.Tất cả sự đẹp đẽ và
mê hoặc ấy đều phải có tính toán trước.Cho dù chỉ là những bộ trang phục bình thường, nhưng ai nhìn thấy những chi tiết tưởng như tự nhiên đó
cũng nảy sinh lòng thèm muốn.
Trước đây, Bạch Tiêu chưa hề có
cảm giác Phí Nhan tốn nhiều công sức để mưu tính cho cách ăn mặc và
trang điểm, thậm chí cô còn luôn cho rằng, cái đẹp không nằm ở vẻ bề
ngoài; Phí Nhan không mê đồ hiệu, cũng rất ít khi trang điểm, cô ấy có
vẻ đẹp tự nhiên trời phú như sen trên mặt nước, nên được nhiều nam sinh
để ý đến.
Giờ Bạch Tiêu mới biết, Phí Nhan chú trọng việc trang
điểm hơn bất cứ ai, có điều không quá lộ liễu mà thôi. Cô ấy rất thích
hấp dẫn các chàng trai, và thường phải nghĩ cách như thế …
Bạch
Tiêu cảm thấy, mình thật giống như một chiếc bánh chưng, cô buồn chán đi vào lớp học. Hôm đó, lớp cô học môn Triết học, thầy giáo tên là Đồng Hạ Bân, là thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai nhất trong tường. Vì đẹp trai nên
được rất nhiều nữ sinh thầm yêu. Bạch Tiêu cũng có cảm tình với thầy,
bởi dù sao thì số tiết của môn này cũng cao hơn hẳn các môn học khác.
Phí Nhan không nói không rằng liền kéo Bạch Tiêu ngồi xuống bàn đầu tiên trong dãy giữa của lớp học, gần như mặt đối mặt với thầy Đồng Hạ
Bân.Trong suốt tiết học, Phí Nhan cực kỳ nghiêm túc, mắt cứ dính vào
thầy Đồng mãi không rời, thỉnh thoảng cô ấy mới chơi trò xoay bút hoặc
nhẹ nhàng kéo khoá áo lên lên xuống xuống.
Môn Triết học thực sự rất khô khan, nếu học được chút ít thì chẳng đủ kiến thức để ứng phó
với cuộc đời, còn khi đã đạt đến mức độ tinh tuý thì lại cảm thấy đời
người chẳng có ý nghĩa gì. Thế mà vì sao Phí Nhan lại say sưa nghe giảng như thế chứ?
Bạch Tiêu thực sự không tin nổi, cô lại đút tay
vào túi áo, sau đó nhìn lên ngực Phí Nhan. Phí Nhan tỏ vẻ chăm chú nghe
giảng như thế, nhưng thực chất cô ấy đang nghĩ: “Phải quyến rũ thầy Đồng … Xinh đẹp chính là sức mạnh trong những cuộc cạnh tranh, không uổng
công mình ăn mặc phong phanh trong tiết trời giá lạnh thế này. Lát nữa
mình phải tìm thầy để hỏi đề thi cuối kỳ mới được”.
Bạch Tiêu
lắc đầu nhìn thầy Đồng. Thầy có đôi mắt sáng, ánh nhìn đứng đắn, có vẻ
không hề để tâm đến sự tồn tại của Phí Nhan. Khi đó cô mới cảm thấy
t