
!”
“Chuyện này không phải hoang đường, cha,
Lâm Giang cũng là người nhà của con, dù người ngoài nói như thế nào, hắn gặp gỡ con, toàn tâm tin cậy, con sẽ không phụ lòng tin của hắn. Trên
đời này, làm gì có chuyện không để ý đến người nhà, xin đừng làm khó nữ
nhi, cha?”
Về sau, lão gia không còn đề cập qua chuyện này.
Ngay từ đầu có lẽ ngây thơ không biết, nhưng thời gian đó tới nay,
trong lòng hắn kỳ thực hiểu được hắn mang đến cho cô rất nhiều phiền
phức, nhưng mà hắn lại làm bộ không hiểu, không để ý tới, chỉ cần Ngưng
Nguyệt không mở miệng đuổi hắn đi, hắn sẽ luôn luôn đi theo cô.
Hắn đi theo Ngưng Nguyệt, tổng cộng qua hai lần đón năm mới, cô nói
hắn cũng là người nhà, cho hắn cùng lên bàn ăn bữa cơm đoàn viên, về sau lão gia cũng quen, không phản đối cô nữa.
Qua một năm liền thêm một tuổi, nhưng mà hắn mấy tuổi hắn cũng không
biết, chuyện trước kia không quá rõ, hắn chỉ nhớ những chuyện từ khi gặp được Ngưng Nguyệt.
Thực ra cũng không quan trọng, hắn chỉ cần biết tuổi của Ngưng Nguyệt là được. Khi gặp được cô, cô mười sáu tuổi, hết năm nay, liền mười tám.
Lão gia nói, muốn thay cô tìm nhà chồng.
Nhà chồng? Ý muốn gả cô sao?
Thành thân – Hắn biết, tháng trước phố trên Vương đại nương gả nữ
nhi, Ngưng Nguyệt có dẫn hắn đi chúc mừng, nhưng mà sau đó, tân nương bị đuổi về, còn thắt cổ tự sát, cảm giác thật không tốt.
Như vậy, Ngưng Nguyệt vì sao còn muốn gả?
Nếu chồng không thương cô, cô không phải cũng sẽ bị đuổi về, bị mọi người đùa cợt?
“Đừng gả, Ngưng Nguyệt đừng gả, sẽ bị bắt nạt!” Hắn kích động chạy đi tìm cô, nói thẳng: “Ta cùng nàng là tốt rồi, đừng gả.”
Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hắn vội vã, mỉm cười nói:
“Không phải nhất định sẽ bị bắt nạt, cha ta chọn người, sẽ không quá
kém, ngươi không cần lo lắng.”
“Nhưng mà, nhưng mà……” Hắn không thể nói rõ loại cảm giác này, rầu rĩ.
“Được rồi, ta đồng ý với ngươi sẽ cẩn thận tìm hiểu, nếu là người không tốt, ta nhất định không gả, như vậy được không?”
Không tốt lắm.
Nhưng mà nói không được, là nơi nào không tốt.
Từ sau khi biết Ngưng Nguyệt phải lập gia đình, cái loại cảm giác
không thoải mái này luôn luôn đè nặng trong ngực, đặc biệt là sau khi
hiểu được chuyện gì xảy ra giữa vợ chồng, nhìn vợ chồng nhà người khác
ân ân ái ái, lại nghĩ đến Ngưng Nguyệt về sau cũng sẽ bị người ôm, sủng, cùng ngủ một giường, ngồi cùng bàn mà ăn……
Cảm giác rầu rĩ, chậm rãi biến thành một loại đau, giống như có một
con sâu nhỏ ở trong ngực, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ cắn hắn.
Hắn nghĩ thế nào cũng không thông. Cảm xúc của con người, hắn đã học
được rất nhiều, như sung sướng, khổ sở, lo lắng, tức giận…… Nhưng mà cái này, hắn còn chưa học được, không hiểu lắm.
Hắn nghĩ, ngày mai sẽ đi hỏi Ngưng Nguyệt, vì sao chỉ cần nhắc đến
chuyện cô thành thân, hắn sẽ đau ê ẩm như vậy, thật là khó chịu……
Nghi vấn của hắn, còn chưa kịp hỏi cô, ngày hôm sau cô liền ngã bệnh, đột nhiên như vậy.
Lão gia mời đến thật nhiều đại phu, đều không có tác dụng, cô càng ngày càng trở nên gầy yếu.
Bị bệnh, nên uống thuốc. Hắn tự mình thay cô sắc thuốc, uống thật nhiều bát, bệnh của cô vẫn là không tốt lên.
Một ngày kia, hắn ngồi ở bên giường nhìn cô, tinh thần cô tốt hiếm thấy, tỉnh lại cùng hắn nói chuyện một lát.
“Đừng khổ sở, Lâm Giang.” Ngón tay dài tinh tế cố sức nâng lên, khẽ
vuốt mi tâm hắn nhăn lại thật sâu: “Sinh lão bệnh tử, là lịch trình tất
nhiên của mỗi người, luôn sẽ có một ngày này.”
“Không thể!” Ngưng Nguyệt không thể chết!
Hắn mặc kệ người khác như thế nào, Ngưng Nguyệt chính là không thể.
Mỗi lần chỉ cần hắn kiên trì, mặc kệ có tùy hứng xấu lắm hay không,
Ngưng Nguyệt đều sẽ theo hắn, hắn cho rằng chỉ làm như vậy, lúc này
Ngưng Nguyệt cũng sẽ theo hắn.
“Chỉ sợ không được.” Cô suy yếu mỉm cười, rất xin lỗi nói: “Lúc này
không phải do ta. Lâm Giang, ngươi hãy nghe ta nói, nơi này — chính là
tim của ta, nó bị bệnh, sẽ một ngày, nó ngừng đập, đến lúc đó, ngươi
liền rời đi, đi tìm người kế tiếp đối tốt với ngươi, nơi này đã không
còn ai thương ngươi, hiểu không?”
“Biết.” Hắn luôn nghe lời Ngưng Nguyệt, cô nói cái gì, hắn chưa từng
có làm trái quá, lần này cũng như vậy, cô bệnh suy yếu như vậy, không
thể làm cho cô buồn bực, cho nên hắn thực ngoan gật đầu.
Hắn sẽ đi, Ngưng Nguyệt không cần hắn ở lại, hắn bước đi rất xa.
Chờ sau khi cô chết.
Nhưng mà hắn không hiểu được, nhìn thấy cô chết là một việc đau đớn
như vậy, thẳng đến khi cô không nghe thấy hắn nói chuyện, không thể tươi cười nhợt nhạt đáp lại hắn, hắn mới chính thức hiểu được nhìn thấy cô
chết là rất rất đau, so với chính mình chết còn đau hơn, đau đến không
thể thở.
Đại phu nói, cô cần một trái tim hoàn hảo.
Vậy cho cô, đem tim của hắn cho cô, cô còn sống, đổi hắn chết.
Sau khi Ngưng Nguyệt tỉnh lại, nơi nơi tìm hắn, lão gia nói, hắn đi rồi.
Là hắn muốn nói cho Ngưng Nguyệt như vậy, nói cho nàng, hắn thực nghe lời đi rồi, đi tìm người kế tiếp đối tốt với hắn.
Con người có một tính cách đặc biệt gọi là ích kỷ, đó là góc tối
trong suy nghĩ của con ngườ