
nhưng mà bọn họ nhìn thấy là
muốn giết hắn, bởi vậy hắn cũng không thích con người, nhìn thấy sẽ né
tránh.
Nhưng mà bây giờ hắn không động được, người này sẽ giết chết hắn.
“A?” Tiếng nói nhẹ nhàng dịu dàng vang lên, đó là giọng nói mềm mại, dễ nghe nhất mà hắn được nghe.
Có một đôi tay mảnh khảnh đẩy tuyết vùi trên người hắn: “Bị thương sao?”
Hắn mở mí mắt, không có khí lực trả lời cô.
“Thật đáng thương……” Cô muốn giúp hắn, hắn bây giờ rất yếu, cho nên
cô không sợ hắn, nhưng mà không xác định được sau khi hắn khỏe lại có
thể tấn công cô hay không, tính khát máu hoang dã của loài thú thường
khó mà đoán được.
Cô gái ngồi xổm trước mặt hắn, cắn môi khổ tư.
“Ta sẽ cố gắng giúp ngươi, nhưng ngươi có thể đồng ý với ta, không thương tổn ta không?”
Hắn sẽ không! Bình thường con người mới có thể thương tổn bọn hắn.
Hắn rất muốn phản bác, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn gật đầu một chút.
“Nghe hiểu sao? Thật là một con sói có linh tính.” Cô vui vẻ thở nhẹ, không chần chờ ôm lấy hắn.
Đằng trước có cái hang động, hắn cũng không nhẹ, dường như cô phải
đem hết toàn bộ sức lực mới có thể ôm được hắn, may mắn hang động không
xa. Sau khi vào sơn động, rất nhanh cô tìm được vài cành khô không ẩm
ướt cùng đá đánh lửa, làm cho hang động ấm áp lên một chút, cũng giúp cô xem xét miệng vết thương của hắn.
“Thì ra là một con sói nha, nhìn thật là đẹp mắt……” Cô cười khẽ.
Hừ, hắn không cần con người khen ngợi, con người đều là sinh vật dối trá nhất, quỷ kế đa đoan, nhất định là có mục đích gì……
Nhưng mà….. ưm, cảm giác lòng bàn tay cô mềm nhẹ vuốt ve bộ lông thực sự thoải mái, tiếng cười giống như tiếng chuông thanh thúy thật dễ
nghe…… Hắn cũng không bị dụ dỗ, tuyệt đối không có, chỉ là như vậy vừa
khéo làm cho thân thể hắn giảm bớt khó chịu một chút mà thôi.
“Không có miệng vết thương nha, vậy không phải bị thợ săn gây thương tích……” Cô hoang mang tự nói.
“Là do bị lạnh sao? Cũng đúng, tối hôm qua tuyết rất lớn, nếu không
phải muốn tìm ngọc bội mẫu thân để lại, ta cũng sẽ không đi ra…… Đúng
rồi, ta tới thăm dì, bọn họ ở giữa sườn núi kia, dượng cũng là thợ săn,
nhang mà ông ta không phải người xấu, chỉ vì muốn sinh tồn mà thôi,
giống như các ngươi vì muốn no bụng cũng phải săn, hiểu không?”
Hiểu, nhưng mà hắn vẫn không thích con người.
Cô lau đi những bông tuyết trên người con sói, nhẹ nhàng ôm nó vào trong lòng: “Như vậy có ấm áp hơn chút nào không?”
Hắn không phải là quá lạnh, mà là quá nóng.
Nhưng mà thân thể cô mềm thoải mái hơn sơn động, cho nên hắn cũng không kháng nghị, ngoan ngoãn để cô ôm.
“Đúng rồi, ngươi đói không? Ta có mang chút thịt, muốn ăn không?”
Thịt được đưa đến bên miệng hắn, hắn liếm liếm, hương vị cũng không
tệ, há mồm ăn luôn, liếm sạch sẽ nước thịt, hương vị thịt còn lại trên
lòng bàn tay cô cũng liếm sạch sẽ.
“Rất ngứa.” Cô cười khẽ :“Ngươi đang làm nũng sao?”
Con sói này thực ôn thuần. Cô gái vô cùng yêu thích sờ sờ hắn.
Bởi vì được vuốt ve rất thoải mái, hắn không cẩn thận ngủ quên, sau khi tỉnh lại, không nhìn thấy cô gái. Cô vụng trộm chạy mất!
Hừ, không quan tâm, dù sao hắn vốn chỉ có một mình, hắn không cần.
Nhưng ngoài ý muốn là, ngày hôm sau cô gái lại tới nữa, trừ thịt cô
làm ăn thật ngon, còn có chân gà to được nướng thơm cho hắn ăn.
Cô mỗi ngày đều đến, trừ mang đồ ăn cho hắn, cũng sẽ ở trong sơn động một thời gian, ôm ôm hắn, sờ sờ hắn, cùng hắn tâm sự thật nhiều.
Cô gái nói, cô là con gái một, mẫu thân sau khi sinh cô không bao lâu thì chết, phụ thân không tái hôn, toàn tâm quản lý việc làm ăn.
Tuy rằng gia cảnh dư dả, áo cơm không lo, phụ thân cũng rất thương
cô, nhưng mà thiên kim tiểu thư ở khuê phòng thực tịch mịch, ngay cả bạn nói chuyện cũng không có.
Cô thường thường nhớ mẫu thân, có đôi khi cũng nghĩ, cô kỳ thực không phản đối phụ thân tái hôn, có thể sinh thêm đệ đệ hoặc muội muội làm
cho trong nhà náo nhiệt chút cũng không sao, nhưng mà phụ thân quá yêu
nương.
Yêu? Đó là cái gì? Có ngon như chân gà nướng không? Vì sao nhất định phải yêu?
Sau đó có một ngày, cô gái không tới.
Hắn ngồi ở trước sơn động, từ buổi sáng đợi đến giữa trưa, lại đến khi trời tối, đều không gặp được cô.
Hắn thật thất vọng. Cô rõ ràng nói bọn họ là bằng hữu, vì sao đột nhiên không tới?
Ngày thứ hai, hắn vẫn là ngồi ở trước sơn động, không nhúc nhích chờ, ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ cô đến đây, hắn sẽ không nhìn thấy.
Hắn vẫn luôn chờ, luôn luôn chờ, cũng không dám đi đâu, cũng không biết đã đợi bao lâu, cô rốt cục đến đây.
Hắn vui vẻ muốn ôm lấy cô, sợ cô biến mất như trước kia, nhưng hắn
lại không dám dùng sức, sợ móng vuốt làm bị thương da thịt mềm mại của
cô.
“Hì, ngươi đang đợi ta sao? Thật xin lỗi, hai ngày trước ta sinh bệnh, dì không cho ta xuất môn”.
Sinh bệnh ? Là giống hắn lúc trước, thân thể nóng nóng, thật là khó chịu sao?
Ừm, khó mà làm được.
Hắn cắn váy của cô muốn dẫn cô vào sơn động, dừng lại ở một góc ấm áp nhất, miệng cắn đệm mềm cô mang cho hắn, hắn có ngủ qua, cái kia thực
mềm thực thoải mái.
Mau ngủ, mau ngủ, ta liền ở