Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324094

Bình chọn: 7.5.00/10/409 lượt.

òng làm việc của Chu Dật để đăng kí, đại hội thể dục thể

thao mùa đông được tổ chức vào cuối tuần tới, tất cả đều rất ngạc nhiên, nhưng

nhiệt tình của các học sinh cũng tăng vọt, hận không thể tổ chức ngay hôm nay.

Trong lòng tôi cũng tràn đầy mong chờ hẳn

lên.

Chu Dật dạy thay xong, lần đầu tiên lãnh

đạo chúng tôi hoạt động tập thể.

Tuần này rất nhanh đã qua đi, cuối tuần

đến tôi sẽ không vội vàng như vậy, theo thường lệ thì tôi ở trong cửa hàng giúp

đỡ ba, kết quả lại đụng phải dì Thạch đến ăn cơm.

Dì ấy rõ ràng là mặc áo quần rất đẹp,

vui sướng ngồi xuống bắt chuyện với tôi: “Đạm Đạm!”

Tôi chạy tới: “Dì Thạch, hôm nay thật

xinh đẹp nha.”

Dì cười ngại ngùng: “Tới ngồi xuống đây

ăn cơm với dì.”

Tôi bối rối nói: “Việc này không được,

cháu còn phải giúp ba tính tiền nữa.”

Dì ấy cũng không làm khó tôi: “Vậy đi,

dì ăn xong sẽ lên trước sảnh tìm cháu.”

Dì Thạch cùng một người đàn ông trung

niên ăn cơm cùng nhau, nhìn qua hẳn là gặp mặt, thảo nào hôm nay lại ăn mặc đẹp

như thế. Nhưng mà hai người dường như rất ít nói chuyện, không trò chuyện câu

nào, liền bắt đầu trầm mặc ăn, cuối cùng người đàn ông trả tiền, bọn họ cùng

nhau đứng lên.

Người đàn ông đi ra khỏi nhà hàng trước,

dì Thạch đứng ở trước sảnh lắc đầu với tôi: “Để ý đến con dì.”

Tôi không nói gì thêm, cười xin lỗi,

chuyển chủ đề: “Dì, dì tìm được việc chưa?”

Dì gật đầu: “Ừ, tuy rằng tiền ít hơn trước

rất nhiều, nhưng mà cuối cùng cũng có việc mà làm, cũng yên tâm hơn.”

Vẻ mặt dì trông rất đắn đo, sau đó nhẹ

giọng nói với tôi: “Dì nghe nói Viên Trạch Khải thông đồng với cấp cao của tập

đoàn Hác Phong, bây giờ cực kì đắc ý, hình như lại được thăng chức.”

Mặt tôi mỉm cười, nhưng bàn tay lại nắm

chặt.

“Hơn nữa, chuyện của mẹ con gây ầm ĩ lớn

như vậy, nhà họ Chu nhất định là biết nhưng bọn họ chẳng quan tâm, ngầm thừa nhận

Viên Trạch Khải nói xấu phỉ báng, dì thấy việc này, căn bản bọn họ là một giuộc.”

Tâm tình của tôi vốn không tệ, nhưng

nghe dì Thạch nói nên lo lắng bất an, vì vậy mượn cớ để nhanh chóng

Nghĩ đến tập đoàn Hác Phong lẫy lừng của

nhà họ Chu liền nghĩ đến Chu Dật.

Thái độ của anh ta càng ngày càng lạnh

nhạt, ở trong mắt anh ta, tôi giống như nước lũ và thú dữ (ví với tai hoạ ghê gớm),

có lẽ giống như mặc áo tàng hình, dù sao cũng sẽ không nhìn qua tôi.

Có thể… anh ta đã biết chuyện của mẹ

tôi.

Chủ Nhật vốn là thời gian phụ đạo cho một

mình tôi của Chu Dật, tôi lại tuỳ tiện bịa ra một lí do để gửi tin cho Chu Dật,

nói với anh ta tôi không đi học.

Anh ta nhanh chóng đồng ý.

Tôi thực sự không biết một mình đối mặt

với Chu Dật như thế nào, tôi chịu không nổi giọng điệu lạnh như băng cùng vẻ mặt

dường như không có chuyện gì của anh ta.

Rõ ràng là có chuyện xảy ra lại bị anh

ta giả vờ như không có gì, tôi thực sự chịu đủ rồi!

Lí Đông Lâm lại tự động tìm đến cửa hỏi

tôi có cần hắn giúp tôi bắt kịp tiến độ môn Vật Lí và Tiếng Anh hay không, tôi

đoán là Đinh Trạch nói cho hắn tôi không giỏi hai môn này.

Nhưng mà đúng lúc tôi đang lo không có

người nào xuất sắc hướng dẫn cho tôi thì người này lại đâm đầu vào nòng súng.

Tôi cười vui nghiêng ngả đồng ý với Lí Đông Lâm, bàn bạc thời gian ôn bài là

vào buổi chiều ngày cuối tuần, nhưng mà tôi không chọn cùng địa điểm quầy sách

kia như với Chu Dật, không biết xuát phát từ tâm lí gì, có thể là không muốn gợi

lại hồi ức, có thể là không muốn để những người khác đến thôi.

Mối quan hệ kì lạ

Lí Đông Lâm không hổ là cao thủ trong

cao thủ của toàn ban, tuy rằng giải thích không đơn giản rõ ràng như Chu Dật, một

lần liền hiểu, nhưng lối suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng, đều rất hợp lí, hơn nữa

lại đặc biệt kiên trì, vấn đề nào không hiểu hết hắn lại một… hai… ba lần giảng

lại cho tôi, cho đến lúc tôi hiểu rõ ràng thôi.

Hôm nay thời tiết không tệ, báo trước đại

hội thể dục thể thao mùa đông cuối tuần sau hẳn là sẽ tổ chức thành công.

Tôi chống cằm hỏi Lí Đông Lâm: “Đại hội

thể dục thể thao cuối tuần sau, cậu có tham gia hạng mục nào không?”

Hắn vừa xoay bút vừa trả lời tôi: “Ngày

đầu tiên thì có, 1200 mét nam.”

Tôi làm một điệu bộ nịnh nọt: “Lợi hại

như vậy ư? Tớ còn tưởng rằng…”

“Cho rằng tớ chỉ biết đọc sách?”

Tâm tư bị vạch trần, tôi chỉ sờ đầu cười

khúc khích.

Lí Đông Lâm cười dịu dàng, không tính

toán với tôi: “Cậu thì sao?”

“Tớ không tham gia, tớ thích đóng góp

giúp vui hơn, bảo tớ chạy 200 mét đều có thể lấy cái mạng già của tớ rồi!”

“Ha ha ha ha…” Hắn cười không khách khí.

Dưới ngọn đèn, Lí Đông Lâm cười đến rất sáng lạn, có loại mùi vị trong lành

tươi sáng, mặt mũi của hắn lớn lên không xấu, rất nhiều nữ sinh thích hắn, lại

là dạng nam sinh khi thì điềm đạm khi thì như ánh nắng mặt trời, hơn nữa thành

tích lại nổi trội nhất, toàn thân toát ra sự tự tin, cũng là người rất hấp dẫn.

Không giống như Chu Dật, người đàn ông

giả dạng thần tiên, khiêm tốn là vỏ bọc bên ngoài của anh ta, âm hiểm như sói mới

là thực chất bên trong, mang theo vẻ chín chắn không thuộc về tuổi tác này của

chúng tôi.

Tôi suy nghĩ rồi thở dài.

“Làm


80s toys - Atari. I still have