
ác gái có nhắc đến ạ.” Cái khó ló cái khôn, tuy cô
không nhớ chính xác trong điện thoại mẹ Âu Dương có nhắc đến hai chữ đó
hay không.
“Ồ! Vậy, món cá hấp của bác Vương thì giải thích thế
nào đây?” Âu Dương Thành quay người lại ngồi xuống giường, thong dong
truy hỏi cô.
“Nhất định phải nói sao?” Lâm Tử Mạch toát hết cả mồ hôi, túm chặt lấy bộ quần áo và chiếc túi xách, dường như làm như vậy
cô sẽ có thêm một chút cảm giác an toàn. Thật ra anh đã ở bên ngoài
phòng bếp lâu rồi, còn nghe được bao nhiêu điều như vậy, bảo cô làm sao
có thể giải thích bây giờ. Lẽ nào lại nói với anh mình là người của năm
2007 xuyên qua thời gian đến đây sao? Nhất định anh sẽ cho là cô lừa dối anh, huống hồ, giờ đây giữa cô và anh lại chẳng có quan hệ gì, còn nếu
như anh tin, anh sẽ đem cô và Tiểu Cáp đến viện khoa học để nghiên cứu
thì sao?
Âu Dương Thành thấy cô có vẻ như không muốn trả lời,
cũng không sốt ruột, hai tay khoanh trước ngực, nói rõ ràng từng chữ:
“Tôi muốn nghe lời nói thật.” Giọng anh trầm thấp, giống như có thể mê
hoặc cô.
Sau khi Lâm Tử Mạch đến đây, cô luôn buộc phải nói dối,
tuy rằng cô không muốn, nhưng lại vẫn phải tiếp tục. Cô hít một hơi thật sâu, từ từ nói ra câu trả lời mà cô đã nghĩ rất kỹ: “Kỳ thực em biết
anh, là do một người, anh ấy quen anh, anh ấy đã kể chuyện của anh cho
em nghe.” Thực ra thế này cũng không phải là nói dối, cho dù có chút
không đúng lắm.
“Là người nào?” Âu Dương Thành bán tín bán nghi hỏi.
Lâm Tử Mạch cúi đầu nói: “Em không muốn nhắc đến anh ấy.” Có những lúc nói càng ít, càng mơ hồ thì càng có hiệu quả.
Âu Dương Thành thấy cô nói không thật thì có chút không hài lòng, nhìn sắc mặt không tốt của anh là nhận ra ngay. Có điều đối với câu trả lời này
anh cũng có cách lý giải của riêng mình, cho nên anh không truy hỏi sâu
hơn nữa, mà chỉ thăm dò một câu: “Là người có thể ăn cay à?”
Lâm
Tử Mạch im lặng rất lâu, sau đó mới từ từ buông ra một chữ “Vâng.” Quả
thực, Âu Dương Thành mà cô biết thực sự có thể ăn cay, cô không lừa anh, còn anh nghĩ đó là ai, thì đó là chuyện của anh.
Trong lời nói
của Lâm Tử Mạch, cô cố ý thêm vào chút thương tâm nên đã mê hoặc được Âu Dương Thành, anh ngừng lại không hỏi nữa. “Không cần biết cô đã xảy ra
chuyện gì, cô có thể tạm thời ở lại đây một thời gian, cũng xem như là
tôi đền đáp sự giúp đỡ của cô. Ngày mai sẽ dọn thêm một phòng nữa, cô có thể ở đó, tôi sẽ thuyết phục mẹ tôi.” Âu Dương Thành đứng lên, dùng
giọng điệu chân thật đáng tin tiếp tục nói: “Đêm nay tôi ngủ ở sô pha,
chuyện này tôi sẽ giữ bí mật giúp cô, tôi có thể không hỏi cô người đó
là ai, nhưng cô cũng không được lừa dối tôi đâu đấy.”
Lâm Tử Mạch nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn anh.”
“Chuẩn bị nghỉ ngơi đi.” Âu Dương Thành chầm chậm đi về phía tủ quần áo, lấy
ra một bộ đồ ngủ, trong lúc tay đưa lên lấy đồ, đột nhiên anh nhớ ra
điều gì đó, vội dừng động tác lại, hỏi cô: “Cô có điện thoại không?”
Lâm Tử Mạch thò tay vào trong túi, sờ sờ chiếc điện thoại Moto V8, do dự
một lát nói: “Không có.” Vào năm 2000, điện thoại màn hình màu mới được
nghiên cứu chế tạo ra, còn chưa phổ biến rộng rãi, mà loại Moto V8 cô
dùng là loại có kiểu dáng mới nhất của năm 2007, lúc này còn chưa phát
minh, cô tuyệt đối không thể tùy tiện lấy nó ra được.
Âu Dương Thành khẽ “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Cô tên gì?”
Lâm Tử Mạch do dự một lát, nói: “Có thể đợi lúc em rời xa nơi này mới nói
cho anh có được không?” Cô còn chưa hiểu rõ vì sao cô lại có thể quay về thời điểm năm 2000 này, nếu như nói cho Âu Dương Thành biết tên cô, có
phải là sẽ thay đổi lịch sử không? Lúc đó khi cô lần đầu tiên nói với Âu Dương Thành tên của mình, anh hình như chẳng có biểu hiện gì đặc biệt,
cũng có thể là lúc ấy do cô cúi đầu xuống nên không nhìn thấy.
Tóm lại Âu Dương Thành không nhất định phải biết, anh tiếp tục thực hiện động tác của mình, nói: “Được.”
Đến khi Lâm Tử Mạch tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng tắm, Âu Dương Thành đã nằm ngủ trên chiếc sô pha đen rộng rãi kia rồi.
Lâm Tử Mạch rón rén đi qua, đứng trước mặt anh, rất lặng lẽ, tham lam ngắm
nhìn anh lúc anh còn trẻ. Đây chính là người mà cô yêu thương lúc mười
lăm tuổi!
Hai mắt anh nhắm chặt, ánh sáng êm dịu của ngọn đèn
trong phòng ngủ chiếu lên gương mặt anh những đường nét vừa kiên nghị
vừa mông lung nhất, giống như những vị anh hùng trên biển vừa kiên cường vừa buồn thương sầu muộn.
Đã bảy năm rồi, mỗi lần đối diện với anh, bất kể là anh trong quá khứ hay anh của hiện tại, thì trái tim cô vẫn đập rộn ràng.
Cô nhẹ nhàng kéo chăn lên cho anh.
“Cảm ơn.” Mắt anh không mở, anh hiếm khi nói dịu dàng như vậy.
Lâm Tử Mạch thoáng giật mình, cuối cùng cô cũng ý thức được mình đang ở vào hoàn cảnh không giống như trước đây. Cô phải luôn nhắc nhở bản thân
mình, đối với người đang ở trước mặt này, cô chỉ là một người xa lạ mà
thôi.
“Không có gì, chúc ngủ ngon!” Cô bình tĩnh nói, sau đó quay người đi vội về giường, nhẹ nhàng mở chăn ra, trèo lên giường, sau đó
với tay tắt đèn.
“Chúc ngủ ngon!” Âu Dương Thành nhẹ nhàng nói.
Lâm Tử Mạch hí