
t một hơi thật sâu, khép hai mắt lại.
Một ngày dài kỳ lạ cuối cùng cũng kết thúc trong màn đêm yên tĩnh. Sáu rưỡi sáng, Lâm Tử Mạch tự nhiên tỉnh giấc.
Cô vẫn còn có chút mơ mơ hồ hồ, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, rồi máy
móc ngồi trước gương trang điểm, mặc quần áo, cho đến khi cô bước ra
khỏi phòng định đi chuẩn bị bữa sáng, mới chợt nhớ ra mình đang ở chỗ
nào. Đã bước chân ra khỏi phòng rồi, cô lại quay trở lại, nhẹ nhàng trở
về ngồi bên mép giường nhìn người đàn ông đối diện trên ghế sô-pha. Vẻ
mặt Âu Dương Thành lúc ngủ say bao giờ cũng mang một nét gì đó u buồn,
cô thường hay lén lút ngắm trộm anh lúc anh ngủ. Hai hàng lông mày hơi
nhíu lại, sống mũi rất cao, đôi môi mím chặt, dáng vẻ của anh khi say
ngủ vừa khiến cô rung động, vừa khiến cô thương cảm. Cô muốn vuốt cho
phẳng hàng lông mày đang nhíu lại kia, muốn anh luôn hạnh phúc, nhưng cô chưa bao giờ làm được.
Đã biết điều gì cô làm cũng không được,
vậy vì sao lại để cho cô trở về năm 2000 như thế này? Cô đã quay về năm
2000, nhưng có thể làm được cái gì đây? Lẽ nào tất cả vẫn tiếp tục bảo
tồn nguyên trạng?
Có lẽ...
Lâm Tử Mạch cơ hồ không dám nghĩ như vậy.
Có lẽ trở về đến đây, chính là để cô có thể thay đổi tất cả những điều này?
Chỉ là cô đã chậm hơn Trình Tử một bước, nếu cô có thể gặp Âu Dương sớm hơn Trình Tử, thì có lẽ tất cả đã khác rồi.
Huống hồ, ngày 4 tháng 7 năm 2000 vẫn còn chưa đến, chỉ cần ngày đó, Âu Dương và cô ở cùng nhau, không phát sinh bất cứ việc gì với Trình Tử, như
vậy, có thể Âu Dương sẽ không nhớ cô ấy suốt bảy năm, và còn đợi cô ấy
quay trở lại.
Có lẽ để cô trở về đây, chính là vì muốn cô cố gắng hơn sao? Cố gắng xoay chuyển tình thế, cố gắng để Âu Dương yêu thương
cô hơn chăng?
Một tia sáng đột nhiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào
mặt Âu Dương Thành, khiến cho bóng đổ của hàng lông mi dài của anh kéo
dài ra, khẽ khẽ rung rung.
Lâm Tử Mạch cứ lặng lẽ nhìn anh như vậy, cô gần như quên cả thời gian.
Chính tại thời khắc này, cô đã hạ quyết tâm, hai tay cô đan cài vào nhau, nắm chặt, hai mắt cô cũng khép lại, cô chân thành bày tỏ tâm nguyện của
mình trước ánh mặt trời kia, tâm nguyện của cô là làm cho tất cả lại có
thể một lần nữa được bắt đầu lại từ đầu.
“Đứng lên! Những người
không muốn làm nô lệ, đem xương máu của chúng ta xây dựng lên Trường
Thành mới...” Bài quốc ca được chọn làm chuông báo thức trong di động
của Lâm Tử Mạch đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng buổi
sáng sớm.
Lâm Tử Mạch giật mình hoảng hốt vội thò tay vào túi
xách tìm chiếc điện thoại. Tối hôm qua tuy cô đã tắt điện thoại di động
nhưng lại quên chưa hủy bỏ chế độ báo thức, làm sao mà cô luôn bất cẩn
như vậy chứ.
Cũng đã muộn mất rồi, Âu Dương Thành đã mở bừng hai mắt.
“Cô còn mang theo đồng hồ báo thức bên mình à?” Âu Dương Thành cũng không
thấy có gì quá kỳ quái, có lẽ anh nghĩ âm thanh ấy là tiếng chuông của
một chiếc đồng hồ điện tử nào đó, nên cất giọng khàn khàn hỏi.
“Vâng, vâng, đúng vậy. Đã làm anh thức giấc, thật sự xin lỗi anh”. Rất nhanh
chóng, Lâm Tử Mạch rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, tắt chuông đi.
Âu Dương Thành không nói gì, anh mở chăn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lâm Tử Mạch nhân lúc không có ai, liền xóa hết những thứ trong điện thoại
có tiềm ẩn những mối nguy hiểm, như chuông báo thức, chuông nhắc việc... Sau đó đặt mật khẩu mở máy, rồi tắt máy đi. Cô đến bên ghế sô-pha gấp
lại cái chăn mà tối hôm qua Âu Dương Thành đã đắp thật ngay ngắn, đến
bên tủ quần áo chọn giúp anh một bộ cần mặc, đặt lên giường, đúng lúc đó anh cũng chậm rãi từ phòng tắm đi ra. Vài sợi tóc của anh vẫn còn ướt,
nhưng thoạt nhìn lại thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái.
“Bữa sáng
anh thích ăn gì và bác gái thích ăn gì ạ?” Lâm Tử Mạch hỏi anh với tâm
trạng vô cùng vui vẻ, đã có mục tiêu và hy vọng, cả người cô như tràn
căng sức sống.
Âu Dương Thành dường như có chút không hiểu lắm vì sao đột nhiên cảm xúc của cô lại trào dâng như vậy, anh có chút bối
rối, nhưng cũng không hỏi cho rõ ràng, mà chỉ nói: “Tôi và mẹ tôi thích
ăn món ăn Trung Quốc”.
Lâm Tử Mạch gật gật đầu, nói: “Tôi nhớ
rồi, để tôi đi chuẩn bị bữa sáng, quần áo anh cần mặc tôi đã để trên
giường giúp anh, có chuyện gì anh cứ gọi tôi nhé”.
Âu Dương Thành gật đầu nói: “ừ”.
Sáng sớm ngủ dậy đã thấy Lâm Tử Mạch đang chuẩn bị bữa sáng, đó còn là món
mà Âu Dương Thành thích ăn, nên Mẹ Âu Dương rất hài lòng. Trong con mắt
của bà, người con gái có thể chăm sóc tốt cho con trai bà, thì chính là
nàng dâu tốt nhất mà bà sẽ lựa chọn.
Sau bữa sáng, ba người theo kế hoạch đã định đi đến bệnh viện Cổ Lâu
Lái xe là một anh chàng còn rất trẻ, dáng vẻ sáng sủa thanh tú, có vẻ thông minh nhanh nhẹn, là nhân viên của công ty bố Âu Dương Thành. Trước đây, Lâm Tử Mạch chưa từng gặp qua người lái xe này, Âu Dương Thành thường
thích tự mình lái xe, thỉnh thoảng có người lái xe từ công ty đến, nhưng đó là một người cao gầy, hơi đen và rất cẩn thận, nói rất ít.
Đến bệnh viện, anh lái xe đi đăng ký lấy số khám, còn ba người bọn họ thì
đi đến p