
tục hỏi.
Âm thanh của hai người càng ngày càng nhỏ, dần dần
biến thành cúi đầu nỉ non…
Từ những ngày này, sau khi gặp được Bạch Hạnh, Nhược
Khả Phi không rời khỏi cửa. Cả ngày ở trong vương phủ uống nước ô mai ướp lạnh,
ở dưới cây cối âm u, Tiểu Vũ đang quạt cho Nhược Khả Phi nằm ở ghế ngủ. Xem
biểu hiện của Tiểu Vũ rất kỳ quái, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi. Chủ tử
hiện tại có ý gì? Đi gặp Bạch Hạnh kia khẳng định là có mục đích, vì sao hiện
tại lại không hành động bước tiếp theo?
Chẳng lẽ là “lạt mềm buộc chặt”? Nghĩ đến điều này,
Tiểu Vũ giật mình. Nhưng liên tục vài ngày, Nhược Khả Phi vẫn không có động
tĩnh, Tiểu Vũ có chút sốt ruột thay nàng. Là “lạt mềm buộc chặt” nhưng quá thời
gian dài a. Diêm Diễm có đôi khi cũng không thấy bóng dáng, cũng không biết làm
cái gì?.
“Canh này thực chán.” Nhược Khả Phi bưng lên bát uống
nước ô mai ướp lạnh , nổi lên mày, “Khối băng cũng ít.”
“Nhưng, chủ tử, canh này thực để giải khát a. Vương
gia phân phó qua không thể thêm nhiều băng, đối với thân thể ngài không tốt.”
Tiểu Vũ phe phẩy cây quạt mỉm cười. Vương gia là quan tâm chủ tử đến từng
chi tiết nhỏ a.
“Chủ tử, cái thìa đây.” Tiểu Vũ đem thìa đặt ở một bên
bàn đưa cho Nhược Khả Phi. Có phu nhân nhà ai, tiểu thư nào giống chủ tử nhà
mình trực tiếp uống bát a.
Nhược Khả Phi tiếp nhận thìa, múc nước ô mai chậm rãi
đưa vào miệng. Tiểu Vũ nhìn động tác u nhã kia của Nhược Khả Phi, có chút ngây
người, chủ tử trước kia thật sự chính là nha hoàn sao?
Cái thìa tới bên môi, Nhược Khả Phi lại đột nhiên
không uống đem thìa thả lại trong bát, đem nước ô mai đặt ở một bên.”Hôm nay
không khí thật là nóng, Tiểu Vũ, dùng sức quạt a.” Nhược Khả Phi ngửa đầu nằm
nhìn bóng cây loang lổ phía trên.
Thìa kia, có độc. Cái hương vị kia, nàng
không thể sai, mặt trên có độc tên: mộc vị hương (mộc hương: loại cây nhỏ, lá
hình răng cưa,sắc trắng rất thơm)( tớ chỉ tra đc đến thế còn có độc hay ko tớ
không biết). Thật sự là cần cất nhắc, đây là lần thứ mấy nàng gặp được ám sát
vậy? Tiến độ mộc khi gặp máu sẽ bịt kín cổ họng, ngạt thở mà chết Không nghĩ
tới loại thực vật kia ở chỗ này cũng có.
“Chủ tử, không uống ?” Tiểu Vũ nhìn nước ô mai đặt ở
một bên khó hiểu.
“Bỏ đi, không có băng.” Nhược Khả Phi đứng dậy hướng trong
phòng đi tới. Tiểu Vũ nghi hoặc bưng bát lên, kỳ quái, rõ ràng vẫn còn rất
nhiều băng a. Lại vẫn là y theo lời Nhược Khả Phi đem trong canh bát lập
tức đổ đi, đuổi theo.
Mới vừa đi đến trước phòng, lại gặp quản gia. Quản gia
cung kính tiến lên thi lễ.
“Phu nhân.”
“Quản gia, có chuyện gì?” Nhược Khả Phi hiểu được, vị
này quản gia chưa bao giờ chủ động đi tìm nàng, hiện tại tìm đến nàng sợ là có
việc.
“Hoàng Hậu phái người mang đến một đạo ý chỉ, cho ngài
tiến cung.” Quản gia cúi đầu nhìn không thấy rõ đang biểu tình gì, khẩu khí
cũng là cung kính.
“Tiến cung?” Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn phía sau
quản gia, không có ai a.
“Thỉnh phu nhân mau thay quần áo, Công Công ở đại sảnh
đang chờ.” Quản gia vẫn như cũ không ngẩng đầu.
“Đã biết, ta lập tức đi đổi.” Nhược Khả Phi rảo bước
tiến lên phòng, Tiểu Vũ từ phía sau đi theo. Đóng cửa lại sau, Tiểu Vũ tràn đầy
lo lắng nhìn Nhược Khả Phi.
“Chủ tử, Hoàng Hậu vì sao không dưng đột nhiên muốn
triệu ngài tiến cung a. Người tên Đỗ Vũ kia là thân thích của Hoàng Hậu, có thể
đối ngài bất lợi hay không?” Tiểu Vũ giúp Nhược Khả Phi đổi quần áo, lo lắng
nói.
“Đi chẳng phải sẽ biết sao.” Nhược Khả Phi cười, thản
nhiên .
“Chủ tử…” Tiểu Vũ nhăn mi, cắn môi, muốn nói lại thôi.
Hoàng cung là cái nơi “ăn tươi nuốt sống” , tuy rằng chủ tử rất mạnh mẽ, nhưng
ở nơi đó cũng sẽ luôn bị quản chế giống người khác. Hơn nữa, tùy ý tìm cái lấy
cớ đem người xử tử, là việc trong hậu cung, nữ nhân kia vẫn thường làm.
“Ha ha, không có việc gì.” Nhược Khả Phi nở nụ cười, vừa
phát hiện thìa của nàng có độc, Hoàng Hậu liền lập tức sai người đến mời nàng
tiến cung. Thật đúng là khéo. Nàng nhớ rõ Hoàng Hậu không phải mẫu thân thân
sinh của Hiên Viên Cô Vân, mà mẫu thân thân sinh của Hiên Viên Cô Vân đã qua
đời nên Cô Vân được Hoàng Hậu chăm sóc.
“Chủ tử, Vương gia hôm nay cũng ở trong cung, Vương
gia phân phó quá, nếu gặp tình huống nguy cấp, ngài có thể dùng cái kia…” Tiểu
Vũ nhớ tới Hiên Viên Cô Vân có đưa cho Nhược Khả Phi một vật gì đó.
“Cô nương ngốc, trong cung làm sao có thể gặp nguy
hiểm được, lại làm sao có thể dùng cái loại này?” Nhược Khả Phi tự nhiên biết
Tiểu Vũ đang nói là cái gì.
Sắc mặt của Tiểu Vũ càng thêm lo lắng. Lần này Hoàng
Hậu triệu kiến rõ ràng không tốt, nhưng nàng lại không hề biện pháp, Vương gia
cũng ở trong cung không thể biết được. Dùng ngón chân cũng có thể nghĩ đến
Hoàng Hậu triệu chủ tử tiến cung nhất định là lừa Vương gia, cũng sẽ không cho
Vương gia ở trong cung cùng chủ tử gặp lại. Nên làm như thế nào cho phải?
Nhược Khả Phi để ý quần áo, sờ sờ đầu Tiểu Vũ, vẫn như
cũ cười vân đạm phong thanh: “Ta sẽ thực mau trở lại . Đừng lo lắng.”
“Chủ tử…” Tiểu Vũ cảm giác được tay ấm áp kia rời đi
khỏi