
g thái ung
dung ,đẹp đẽ quý giá, trong lòng âm thầm sợ hãi. Mỹ nhân là như thế, khí chất
như vậy, quả nhiên, đây mới là khí thế Hoàng Hậu nên có.
“Bẩm nương nương, là, là bị người đánh.” Nghê Công
Công thu trọng lễ, tự nhiên nói chuyện liền chịu khó hơn.
“Người nào gây thương tích? Chẳng lẽ không biết nói
nàng là người của Cửu nhi sao?” Hoàng Hậu nhăn mi lại, nếu là vào cung bị người
đánh, coi mặt mũi bà là cái gì? Nữ tử trước mắt là chính bà kêu tiến
cung, không dưng đánh tức là không coi bà là gì!
“Là Trang Phi nương nương sai người…” Nghê Công Công
ngữ điệu ủy khuất mà oan uổng, đắn đo thập phần.
“Là nàng!” Hoàng Hậu mạnh mẽ một chưởng vỗ vào ghế
khắc hoa của mình, trong lòng thầm mắng tiện nhân này, lại cùng bà đối nghịch.
Nếu không phải nhà mẹ đẻ nàng có người nắm có binh quyền, Hoàng Thượng sao lại
phóng túng cho nàng như thế ?
Nhược Khả Phi lại cúi đầu, không nói nữa. Giờ phút
này, trầm mặc đó là đối ứng tốt nhất.
“Ngươi, gọi là Nhược Khả Phi phải không?” Hoàng Hậu
cười hòa ái, đứng dậy tiến lên kéo tay Nhược Khả Phi lại, “Bản cung đã kêu
ngươi là Khả Phi được chứ.” Không đợi Nhược Khả Phi nói, Hoàng Hậu quay đầu
nhìn cung nữ phía sau nói: “Tiểu thúy, nhanh đi lấy dược đến, xem này khuôn mặt
nhỏ nhắn này. Thật sự là chọc người khác đau lòng. Đến đây, mau ngồi xuống. Bản
cung nhất định làm chủ cho ngươi.”
“Tạ nương nương.” Nhược Khả Phi cúi đầu nhợt nhạt nói
lời cảm tạ. Ngữ khí nhưng không có gợn sóng quá lớn. Nữ nhân này mới là thông
minh nhất. Hỉ nộ ái ố đều che dấu, khống chế tốt lắm. Người như thế thường
thường giết nguời, người bị giết còn có thể cho rằng nàng là người tốt, đối với
nàng cảm động đến rơi nước mắt.
Tiểu Thúy đem dược đi lên, Hoàng Hậu lập tức phân phó
Tiểu Thúy bôi thuốc cho Nhược Khả Phi. Thuốc mỡ hiệu quả rõ ràng, xoa lên mặt
Nhược Khả Phi lập thấy nhè nhẹ mát lạnh.
“Đi, đem hảo trà ngày ấy trình lên.” Hoàng Hậu cười
thân thiết.
Nhược Khả Phi trong lòng trầm xuống, khẩn cấp như vậy
sao?
“Đi, đem trà ngon ngày hôm đó mang lên.”
Hoàng Hậu cười thân thiết.
Nhược Khả Phi trong lòng trầm xuống, khẩn cấp như vậy
sao? …
” Dạ.” Lập tức có cung nữ ôn nhu cung kính đáp ứng.
“Khả Phi a.” Hoàng Hậu cười từ ái.
“Vâng, nương nương.” Nhược Khả Phi cúi mặt xuống.
« « Hoàng thường vừa ban lệnh xuống, làm
gương sáng, xa nữ sắc, cứng rắn giữ nguyên tắc, không cần thiết không mở
tiệc. Hoàng thượng vãn là tự mình chấp chính yêu dân như con. Cửu nhi ở phương
diện này còn khiếm khuyết, ngươi cần phải dốc tâm khuyên nhủ. » Hoàng Hậu
trên mặt mỉm cười ấm áp, con ngươi lại âm trầm. Ngụ ý này Nhược Khả Phi
làm sao có thể không rõ.
Tưởng là phố phường nghe đồn Hiên Viên Cô Vân sủng
nàng bảy đêm, cho nên Hoàng Hậu thực vô cùng bất mãn. Xa nữ sắc, ha ha. Nhược
Khả Phi trong lòng đạm cười. Mới nếm trải việc đời , nên nam nhân bao nhiêu
cũng cảm thấy không đủ. Như thế nào là xa? Mà Hoàng Thượng, càng không cần phải
nói. Sớm biết ngày ấy nàng đưa vũ nữ cho Thất vương gia, vị vũ nữ cầm đầu kia
đã được phong làm tài tử. Hoàng Thượng thật rất thích. Thật sự là nghĩ không ra
nếu Hoàng Hậu biết hiện tại nữ tử được sủng ái là nàng đưa đến sẽ có hành động
gì.
“Nương nương mời dùng trà.” Cung nữ đem pha trà ngon
bưng lên, lại nhìn Nhược Khả Phi sửng sốt. Đơn giản là nàng không biết nên xưng
hô Nhược Khả Phi thế nào. Hoàng Hậu chưa bao giờ triệu kiến qua thiếp thất
hoàng tộc.
Hoàng Hậu bất động thanh sắc đem trà đưa cho Nhược Khả
Phi: “Đến đây, Khả Phi, đây chính là…” Nhược Khả Phi tay tiếp trà, Hoàng Hậu
lời còn chưa dứt, lại nghe bên ngoài một trận la hét ầm ĩ.
“Cửu Vương gia, không thể a…”
“Mẫu hậu, nô tài này lá gan thật đúng là càng lúc càng
lớn a, dám nói cùng bổn vương như thế.” Ngoài điện truyền đến thanh âm nổi giận
của Hiên Viên Cô Vân. Giờ phút này, âm thanh này nghe vào lỗ tai Nhược Khả Phi
thật ấm tai. Hắn đến đây, còn nhanh như vậy.
Hoàng Hậu chỉ là hơi nhíu mi, lập tức lại giãn mở ra.
Cửu nhi làm sao có thể liền tiến đến nhanh như vậy?
“Ha ha, xem ra Cửu nhi thật đúng là không thể rời khỏi
ngươi a.” Hoàng Hậu ngữ điệu thản nhiên làm cho người ta cân nhắc không ra lòng
của nàng.
Nhược Khả Phi cúi đầu, không nói gì. chén trà trong
tay tản ra một cỗ hương vị thực đậm trừ hương trà còn một mùi hương. Hương vị
này, trong lòng Nhược Khả Phi ko khỏi cười khổ, không nghĩ tới trong vòng một
ngày liền thấy được hai lần.
“Tham kiến mẫu hậu.” Hiên Viên Cô Vân cả người
tản ra hơi thở lạnh như băng, liền nhanh chóng xông vào.
“Cửu nhi, quên bản cung nói qua cái gì sao? Người muốn
làm nên đại sự…” Hoàng Hậu không giận, vẫn như trước là một bộ dáng từ ái dị
thường, đáng tiếc Hiên Viên Cô Vân thực không có nể tình.
“Mẫu hậu dạy bảo tất cả con đều ghi nhớ trong tâm. Mẫu
hậu dạy con phải biết lễ nghi. Mới vừa rồi con bên ngoài, Công Công thông
truyền, hắn lại dám can đảm đối với con vô lễ, đối với một nô tài như vậy, mẫu
hậu cho rằng con nên bỏ qua sao?” Hiên Viên Cô Vân khẩu khí không kiêu
ngạo không siểm nịnh, không cáu không giận, đắ