
o bộ dụng cụ pha trà. Bạch Hạnh bảo Hạ Hà đem lư hương
châm rồi mới bắt đầu pha trà. Nữ tử này cư nhiên biết dâng hương tĩnh khí, đôi
mắt Nhược Khả Phi nhìn nữ tử trước mắt đánh giá cao vài phần.
Mọi người thấy động tác pha trà của Bạch Hạnh u nhã,
có chút xuất thần. Nữ tử xinh đẹp như thế thời điểm chuyên tác làm việc người
tản ra mị lực đúng là không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt. Đột nhiên, Tiểu Vũ
cảm thấy bại bởi nàng cảm giác không oan .
“Mời dùng trà.” Bạch Hạnh cầm trà trong tay khách khí
đưa cho Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi tiếp nhận trà hướng Bạch Hạnh gật đầu thế
này mới là trà cực phẩm nổi tiếng.
Bạch Hạnh nhìn nam tử trước mắt đầu tiên là ngửi hương
trà, khóe miệng Bạch Hạnh hiện lên một tia vừa lòng không dễ phát hiện. Xem ra,
nam tử trước mắt cũng là người biết thưởng trà chân chính.
“Trà ngon.” Nhược Khả Phi nở nụ cười, “
Thử vật thanh cao thế mạc tri,
thế nhân ẩm tửu đa tự khi.
Sầu khán tất trác úng gian dạ,
tiếu khán đào tiềm li hạ thì.
Thôi hậu xuyết chi ý bất dĩ,
cuồng ca nhất khúc kinh nhân nhĩ.
Thục tri trà đạo toàn nhĩ chân,
duy hữu đan khâu đắc như thử.”
Bạch Hạnh giật mình, trầm mặt, lớn tiếng hỏi: “Ngươi
rốt cuộc là ai?!”
“Chỉ là người qua đường.” Nhược Khả Phi lạnh nhạt trả
lời. Đúng vậy, kỳ thật đối với thế giới này, chính nàng bất quá là chỉ là cái
người qua đường.
“Người qua đường?” Bạch Hạnh sửng sốt, bỗng nhiên kinh
ngạc, đây là nàng gặp được nam tử áo trắng thần bí này, lần thứ mấy phải
sững sờ.
“Đúng, chính là người qua đường.” Nhược Khả Phi lặp
lại khẳng định .
“Tốt. một người qua đường.” Bạch Hạnh ánh mắt có
chút thẫn thờ, “Hết thảy đều là nhất thời.”
“Bạch cô nương có tâm nguyện gì vậy?” Nhược Khả Phi
hỏi một câu hỏi không đâu vào đâu.
“Nguyện vọng của ta à, ha ha, chỉ là hy vọng chính
mình có thể có hai cánh đại bàng , tự do bay lượn ở trên trời. ” Bạch Hạnh cũng
không biết chính nàng hôm nay là làm sao vậy, thế nhưng đối một nam tử mới gặp mặt lần đầu tiên nói về vấn đè này. Bay lượn, bay lượn tự
do.Những người kia tuy vẫn nâng niu tán tụng chính bản thân nàng, nhưng thực sự
nàng chỉ là một vật phẩm, một vật phẩm trên tay người khác. Nếu có người phụ
thuộc, cục diện đã không trở nên như thế này, bản thân như cơn gió thoảng qua.
Có ai biết phía sau nàng là những chuyện âm u đáng sợ đến như thế nào đâu?
“Nếu, ta cho ngươi hai cánh đại bàng?” Nhược Khả Phi
theo ánh mắt Bạch Hạnh nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ trên cây mấy con
chim nhỏ đang vui đùa hót ríu rít.
Bạch Hạnh hốt quay đầu sáng quắc nhìn nam tử mỉm cười
trước mắt, hắn vừa rồi nói cái gì? Nếu cho nàng một đôi cánh? !
“Tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người, cáo từ
đi trước.” Nhược Khả Phi không để ý ánh mắt kinh ngạc kia của Bạch Hạnh, uống
xong chén tràà, khách khí xoay người rời đi, hai người theo ở phía sau cũng đi
xuống lầu.
Bạch Hạnh há miệng, muốn nói gì, nói đến bên miệng
cũng là: “Có thể gặp lại công tử không?”
“Hữu duyên thì sẽ gặp lại.” Ngoài cửa thanh âm nhẹ
nhàng bay tới, lại kích thích tiếng lòng Bạch Hạnh.
Lúc ba người trở lại vương phủ, vừa rảo bước tiến vào
cửa sau, lại phát hiện một người đứng ở kia vào cạnh cửa dựa nhắm mắt lại vẫn
không nhúc nhích. Nhược Khả Phi ngẩn ra, trước mắt là trừ bỏ Hiên Viên Cô Vân
còn có ai?
“Vương gia, ngươi làm sao có thể đứng đây?” Nhược Khả
Phi kinh ngạc nhìn Hiên Viên Cô Vân.
“Chờ nàng a.” Hiên Viên Cô Vân khẩu khí đáng thương vô
cùng nói xong, ngẩng đầu đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thấy nam trang của Nhược
Khả Phi sợ ngây người.
“Làm sao vậy?” Nhược Khả Phi khó hiểu nhìn Hiên Viên
Cô Vân ngây người.
Hiên Viên Cô Vân phục hồi tinh thần lại, không nói một
tiếng, không phân trần lôi kéo Nhược Khả Phi liền hướng trong phủ đi đến. Đem
Tiểu Vũ cùng Diêm Diễm đá hai người rất xa ở phía sau.
Nhược Khả Phi bị lôi kéo chạy không kịp thở, Hiên Viên
Cô Vân lôi kéo Nhược Khả Phi vào phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại, một phen
đem Nhược Khả Phi ôm ở trong lòng.
“Làm sao vậy?” Nhược Khả Phi trầm thấp hỏi.
” Giọng nói nàng sao lại thế này?” Hiên Viên Cô Vân
thế này mới chú ý tới âm thanh của Nhược Khả Phi .
“Nga, quên bỏ khóa biến thanh.” Nhược Khả Phi nâng tay
đem khóa biến thanh lấy xuống.
“Nàng hôm nay đi đâu? Vì sao mặc thành như vậy?” Hiên
Viên Cô Vân giống như tiểu dã thú, một ngụm liền cắn cổ Nhược Khả Phi, nhẹ
nhàng cắn. Vừa rồi mắt đầu tiên nhìn đến nam trang của Nhược Khả Phi, Hiên Viên
Cô Vân là hoàn toàn chấn động, nam trang của tiểu Phi nhi rất mê người.
“Đi giúp ngươi tìm lỗ tai.” Nhược Khả Phi cười nhẹ,
trốn tránh môi Hiên Viên Cô Vân. Biết rõ cổ nàng sợ ngứa còn khẽ cắn như vậy.
“Lỗ tai?” Hiên Viên Cô Vân nghi hoặc, ” Lỗ tai ta rất
tốt.” Hiên Viên Cô Vân sờ lỗ tai chính mình.
Nhược Khả Phi nhìn bộ dáng khó hiểu của Hiên Viên Cô
Vân, cười càng vui vẻ .
“Không phải cái này.” Nhược Khả Phi kéo kéo lỗ tai
Hiên Viên Cô Vân .
“Thế là cái gì?” Hiên Viên Cô Vân để Nhược Khả Phi
nâng lỗ tai mình tiếp