
ầu"Tới phiên ngươi."
"Nga, Được." Nhược Khả Phi thu hồn lại. Bỗng nhiên hiểu được, thì ra
tất cả mọi chuyện đều không thể trốn khỏi đôi mắt của người nam nhân này. Loại
cảm giác này thực chán ghét. Giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn
tay của hắn"Hoàng thượng, ngài thua." Lần này không phải Mộc Cách nói
ra , ..., mà là Nhược Khả Phi thản nhiên nói
ra. Hoàng thượng cẩn thận nhìn bàn cờ, thật lâu không hề động đậy. Một lát,
phát ra cười to"Ha ha, là trẫm thua, không hổ là con dâu của trẫm a."
Nhược Khả Phi nhìn người cười sang
sảng trước mắt, cũng nở nụ
cười. Chẳng qua trong nụ cười không hề có chút độ ấm. Con dâu? Ha ha. Khắp
thiên hạ này, có lẽ chỉ có mình ông ta đem con dâu ra làm trò tiêu khiển như
thế. Nhưng ,mình đã không còn là chính mình trước kia không quan tâm đến sự
sống chết nữa, mình không thể chết, tuyệt đối không thể. "Ai nha, Mộc
Cách." Hoàng thượng dường như chợt nhớ tới cái gì, "Ngươi đến đây,
trẫm đã sớm muốn nhìn thử ngươi đánh cờ cùng nàng mà. Đến đây~ Xem các ngươi ai
lợi hại hơn ai." "Không cần.” Mắt Mộc Cách lạnh lùng nhìn bàn cờ.
"A?" Đứng dậy hướng Nhược Khả Phi cười cười, "Như thế coi như
xong. Đi thôi, Mộc Cách." Ánh mắt Nhược Khả Phi thẳng tắp đã rơi vào
trên người Mộc Cách, đã đáp ứng muốn giúp mình. Vì sao đến bây giờ vẫn chưa có
động tĩnh, nếu quá muộn, bản thân nàng thực sự không tưởng tượng nổi sẽ là hậu
quả như thế nào. Ánh mắt Mộc Cách dừng
ở trên bàn cờ, cùng nàng đánh cờ sao? Nàng nhất định sẽ thua, bởi vì tâm của
nàng không phải không có gì vướng bận như trước nữa rồi. Ánh mắt từ bàn cờ lại
chuyển đến trên mặt của Nhược Khả Phi, ánh mắt Mộc Cách hơi tối sầm lại,
xoay người đi theo phía sau hoàng thượng rời đi. Đợi đến khi thân ảnh của hai
người biến mất ở trong phòng, Nhược Khả Phi vươn tay mạnh mẽ gạt tất cả những
quân cờ trên bàn xuống đất, mặt trầm như nước. Lần đầu tiên thất thố như thế.
Nhược Khả Phi gắt gao nhắm nghiền hai mắt.
Gục xuống bàn, tất cả không tiếng động. Từ nay về sau, Nhược Khả Phi mỗi
ngày trò tiêu khiển chính là
lẳng lặng ngồi ở trước cái lỗ nhỏ, nhìn các đại thần trên đại điện vào
triều , đầu tiên là thương
nghị đại sự, sau là một ít việc nhỏ. Nói nhiều nhất chính là chuyện tranh đoạt
của Cửu vương gia cùng thái tử .
Chiến tranh, nga, không, có lẽ nói đúng ra là nội loạn. Tình thế càng ác liệt,
mà hoàng thượng mỗi ngày lại nhàn nhã nghe
các vị các đại thần bàn luận, thái tử cũng là không nóng không vội, dáng vẻ như
có dự tính trước. Nhược Khả Phi nhìn tất cả mọi thứ trong phòng có chút buồn
cười, mọi thứ vật dụng bên trong căm phòng này đều tròn trịa, không có bất cứ
một vật bén nhọn nào cả dù chỉ một chút, chén trà đều là sau khi dung xong lập
tức bị người đem cất đi, sợ mình tự sát? Ha ha, Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười bất
đắc dĩ, mình tại sao lại tự sát chứ? "Đang cười cái gì?" Thanh âm
trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộc Cách bỗng nhiên vang lên ở bên tai Nhược Khả
Phi. "Đang cười thế nhân đều tỉnh ta tự mình say." Nhược Khả Phi đáp
trả lại một câu kì lạ. Mộc Cách lẳng lặng ngồi
xuống, nhìn Nhược Khả Phi, bỗng nhiên nói
ra câu: "Ta không thể thả ngươi đi được." Nhược Khả Phi không biểu
hiện gì, chỉ thản nhiên đáp: “À.”
"Bên trong gian mật thất này có rất nhiều đại nổi
thị vệ bao bọc chung quanh, nếu ngươi bước ra khỏi phòng này một bước lập tức
giết không tha" Mộc Cách muốn nhìn trên mặt Nhược Khả Phi nhìn ra gì đó,
nhưng lại không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, vẫn như cũ, không chút nào sợ hãi.
"À" Nhược Khả Phi vẫn như cũ, chỉ thản nhiên đáp một câu, không muốn
để cho Vô Hồn mạo hiểm, nhưng nếu không đánh cược thử một lần, như vậy ngay cả
một tia vọng cũng sẽ không có. Nếu mình chết đi như vậy, Vô Hồn cũng sẽ chết
theo, không biết hắn có thể oán mình hay không, khi đó ánh mắt mình đầu tiên
khi nhìn thấy hắn, muốn mua hắn. thực sự huyết tế coi như là mua bảo hiểm, khi
đó mình hoàn toàn sẽ không băn khoăn ý nghĩ của người khác. Hiện tại, lòng mình
lại thấy có chút hối hận. "Ngươi, cho rằng người cuối cùng bước vào đại
điện là ai?" Mộc Cách
nhìn nữ nhân linh hoạt kì ảo trước mắt , rất
muốn biết ý nghĩ của nàng, bởi vì, đột nhiên phát hiện mình nhìn không thấu
nàng. "Đương nhiên là Cô Vân của ta " Nhược Khả Phi bỗng nhiên ôn
nhu nở nụ cười, thực tự
nhiên nói ra đáp án này.
"Vậy xương cốt toàn thân của ngươi sẽ nát vụn mà chết chết." mắt Mộc
Cách lạnh xuống, nàng biết ý nghĩa đáp án mà nàng nói ra hay không? Nói mình sẽ
chết lại là biểu tình ôn nhu như thế .
"Đúng vậy a, ta biết" Nhược Khả Phi
gục xuống bàn nhìn người xinh đẹp trước mắt .
"Tại sao phải làm hòa thượng? Ngươi biết không,
ngươi rất đẹp." Tuy rằng từ xinh đẹp chỉ dùng để để hình dung nữ nhân,
nhưng, khi cái từ này hình dung trên người hắn tuyệt không quá đáng, tuyệt
không đột ngột. Mộc Cách ngoảnh mặt đi, nhìn một bên không nói gì. "Thôi,
ngươi không trả lời coi như ta chưa hỏi đi." Nhược Khả Phi miễn cưỡng giơ
tay lên. Im lặng như trước,
Xem qua giống như giơ tay lên đi. Như trước
không thanh âm,