
Ảm Đạm nhăn lông mày lại hét lớn, lần này mặt nạ da người làm
được phi thường tinh xảo, nhíu mày , động tác nhỏ đều có thể biểu hiện ra
ngoài. "Con mẹ nó, ta không có nói là ngươi đánh đau đâu." Ảm Đạm dữ
dội lên, đuổi theo Vô Hồn dồn sức đánh, "Dám mắng ông nội của ngươi là đầu
heo! Ta là đầu heo, vậy là ngươi cái gì? Còn dám chửi mẹ của ta, mẹ ta không
phải là mẹ ngươi sao, ngươi muốn chết hả?" Ảm Đạm trong cơn giận dữ, xuống
tay lại không lưu tình chút nào. "Nữ nhân kia đã xảy ra chuyện, đừng
giận." Vô Hồn dùng tay phải kẹp lấy công kích của Ảm Đạm, không kiên nhẫn
hét một tiếng: “Cũng chưa chết, sốt ruột con mẹ gì?”
Ảm Đạm vui cười "Nếu
chết sẽ trễ." Khóe môi Vô Hồn run rẩy, rất muốn đem người trước mắt hành
hung một chút, nhưng, mình trước kia không phải là đối thủ của hắn, hiện tại
cũng không phải, tương lai chỉ mong có thể là!
"Tạm thời không chết được, nàng bị hoàng thượng
mang đi." Ảm Đạm đánh một cái ngáp, ngồi xuống, tiếp tục bưng cháo lên.
"Cái gì?" Vô Hồn ngồi xuống, nhìn vẻ mặt tự nhiên tự đắc của Ảm Đạm,
"Lão ca ngươi cũng biết sao?" Hỏi xong mình cũng cảm thấy có điểm vô
nghĩa, tay chân thủ hạ Thiên Cơ cục của lão ca trải dài khắp các nước, không,
phải nói rất nhiều quốc gia đều có, có tin tức gì đương nhiên sẽ là người biết
được đầu tiên, Thiên Cơ cục chính là dựa vào buôn bán tin tức, cũng có thể cùng
người trao đổi tin tức trọng yếu.
"Thiên cơ bất khả lộ" Vẻ mặt của Ảm Đạm rất
đáng đánh đòn nhàn nhã uống. Vô Hồn cầm lấy
chiếc đũa nhẹ nhàng vươn đến, chạm nhẹ vào cái bát cháo trên tay của Ảm Đạm,
cháo từ lỗ nhỏ mà Vô Hồ vừa khoét chậm rãi rò rỉ ra.
"Ngươi, tiểu tử thúi này! Lãng phí a!" Ảm
Đạm đau lòng gầm nhẹ. Lại hoàn
toàn quên chuyện chính mình vừa rồi lấy bánh bao đánh người.
"Nàng hiện tại đã gặp chuyện gì? Người định thế
nào?" Vẻ mặt Vô Hồn nghiêm túc, vì
sao bên Diêm Vương lại một chút tin tức cũng không có? Rốt cuộc là sao lại thế
này?
"Một ngàn lượng!" Ảm Đạm cầm chén để xuống,
gác chân lên.
"Việc buôn bán cũng tính trên đầu lão đệ
của ngươi, ngươi muốn chết a!" Vô Hồn cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị làm khó
dễ.
"Nếu không trả tiền nhanh một chút, nói
không chừng hai tay của ngươi đều đau chết nha." Ảm Đạm hắc hắc gượng
cười.
"Ngươi lấy nhiều tiền như vậy làm cái gì a?"
Từ trong lòng ngực móc ngân phiếu ra ném cho Ảm Đạm, thật không biết lão ca
đang suy nghĩ gì, trong kho bạc của hắn, vàng, ngân phiếu có rất nhiều, để mặc
cho mình lấy, nhưng vừa gặp phải chuyện như vậy liền nhất định đòi mình phải
trả thù lao, nói cái gì đây là vấn đề nguyên tắc, hắn cho mình tiền là tiền xài
vặt đại ca cho tiểu đệ, nhưng khi hỏi thăm tin tức hoặc nhờ hắn giúp chút ít
thì phải trả tiền, lí luận gì kì quái như thế!
"Lấy để xài a!" Ảm Đạm ném cho Vô Hồn một
cái ánh mắt, hắn rất ngu ngốc, thế này mới chậm
rãi nói" Nàng ta trước mắt vẫn không có gì nguy hiểm, chẳng qua, nếu chờ
đến khi Cửu vương gia tạo phản cũng
không biết được."
"Cái gì? ! ~~~~~~~~~" Thanh âm của Vô Hồn
sắp đem nóc nhà sốc ngược lên. Tạo phản? Cửu vương gia muốn tạo phản?
"Ngươi tên là cái rắm a!" Ảm Đạm moi moi lấy lổ tai của mình, "Nói
không chừng nữ nhân kia muốn tìm ngươi, mau đi xem một chút, nếu không ngươi
chết ta còn phải nhặt xác cho ngươi, còn phải mua tiền giấy."
Sắc mặt Vô Hồn nháy
mắt thay đổi, hoàng cung, là địa phương sâu không lường được, có nhiều người
bởi vì tiền đi đầu phục nơi đó, nếu hắn muốn lẻn vào hay rời đi đương nhiên là
chuyện rất đơn giản, nhưng nếu là muốn mang theo nàng, sẽ rất khó.
"Muốn thuê người giúp hay không?" Ảm đạm
nhìn ra Vô Hồn ngượng nghịu, cười trêu
cợt
"Giá có thể coi như tính rẻ cho ngươi một chút,
hay là người vẫn chưa kịp cứu ra, bản thân đã bị vướng vào đó, còn nữa, cứu ra
rồi trò chơi vẫn chưa chấm dứt đâu.”
Vô Hồn không rảnh bận tâm câu nói cuối cùng kia của Ảm
Đạm là có ý gì, cứu người ra rồi không phải xong chuyện sao?
"Bao nhiêu tiền một người?" Vô Hồn nhìn dáng
vẻ gian trá của Ảm Đạm trước mắt.
Ảm Đạm đố kị ở phía sau đưa lên một
ngón tay. "Một vạn lượng! Ngươi quá quắt rồi!" Vô Hồn tức giận oa oa
kêu.
Ảm Đạm cười lắc đầu. Vô Hồn nhìn tên tiểu nhân đáng
khinh Ảm Đạm, thử
hỏi"Một ngàn lượng?"
Ảm đạm vẫn cười đến đáng khinh ,như cũ vẫn là lắc đầu. "Ngươi
đừng quá đáng a!" Vô Hồn cắn chặt răng sắp
sửa nổi cơn thịnh nộ. "Một lượng." Ảm Đạm cười tủm tỉm báo
ra giá. Vô Hồn thiếu chút
nữa té nhào trên mặt đất,
"Ngươi đùa bỡn ta sao?"
"Đúng, đúng vậy, chính là đùa giỡn ngươi."
Ảm Đạm cười mị mị nhìn Vô Hồn đang phẫn nộ trước mắt,
"Ai bảo ngươi đáng yêu như vậy, chính là
muốn đùa giỡn ngươi."
Khóe miệng Vô Hồn co
rút lại mãnh liệt súc , từ nhỏ đến lớn, vẫn bị lão ca trêu cợt như vậy, mà mình
mỗi lần đều bị hắn cười cợt.
Ánh mắt của Ảm Đạm giờ phút này rõ ràng như đang nói:
Tuyệt không có tiến bộ.
"Đi chọn đi, đừng chọn đi hết là được, chừa lại
vài người ta còn muốn mở rộng sang nước Bắc Lăng bên kia, nhờ phúc của nữ nhân
ngươi, bây giờ qua lại bên kia phi thường tiện lợi.”
Ảm Đạm vuốt cằm của mình c