
Những từ này không ngừng
vang lên trong đầu của Nhược Khả Phi, không ngừng đánh sâu vào thần
kinh của nàng. Đánh từng nhát nặng nề vào trái tim của nàng.
Nhanh như vậy! Chẳng lẽ hắn không biết nhẫn nại sao?
Hiện tại mình không có việc gì, tại sao lại gấp đến như vậy? Tại sao lại ngốc
đến như vậy? Nàng cũng biết, sau khi hắn phát hiện nàng mất tích, sẽ phẫn nộ
đến mức nào, nhưng, nhưng, nàng vạn lần cũng không ngờ, hắn lại xúc động đến
mức hạ mệnh lệnh như thế.
"Yêu nghiệt." Mộc Cách giương mắt nhìn Nhược
Khả Phi đang thất thần.
Nhược Khả Phi bị kéo khỏi suy nghĩ, cười khổ,
"Đại sư, người đã nói nhiều lần ."
"Thoát ly khổ hải." Ánh mắt của Mộc Cách
toát lên thần sắc kỳ quái, bình tĩnh nhìn Nhược Khả Phi.
“Người xuất gia cũng sẽ sát sinh?” Nhược Khả Phi sẽ
không nhìn lầm, trong mắt Mộc Cách chính là sát khí. Cái loại sát khí gần như
không có này, không phải chứ, hòa thượng cũng muốn giết người sao? Còn giết
đúng lý hợp tình như vậy. Thoát ly khổ hải?
"Đây là tái sinh, không phải sát sinh" Mộc
Cách nói thật sự nghiêm túc, đôi mắt trong suốt kia không vướng chút gì.
Lời nói này đích thực làm cho người ta dở khóc dở
cười. Sát sinh về sau quả thật là tái sinh
. Kỳ thật không đều là một chuyện sao. Nhược Khả Phi hiểu được hòa thượng trước
mắt tuyệt đối không phải đang nói đùa, là thật sự muốn giết mình, mà hiện tại
Ngọc Lưu Ly lại không có ở đây!
"Cái gì gọi là khổ hải, cái gì gọi là tái sinh?
Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt người trước mắt bình tĩnh. Hắn thật là hòa thượng
sao? Hoặc là, thật sự là một hòa thượng lấy từ bi làm trọng sao? ? Hiện tại
điều mà nàng duy nhất có thể làm đích chính là kéo dài, chờ Ngọc Lưu Ly trở về,
không thể chết được, ít nhất không thể vẫn chưa nhìn thấy Cô Vân mà chết như
thế.
"Thế gian luôn đau khổ và phiền não." Mộc
Cách không hề động, nhìn Nhược Khả Phi thản nhiên nói, "Ngươi nên cắt đứt
hồng trần."
Nhược Khả Phi cũng không có cử động, lạnh lùng trả
lời, "Cái gì gọi là khổ hải, không sa vào hồng trần, há có thể siêu thoát
khỏi hồng trần. Không vào bể khổ, làm sao biết khổ sở trong đó, người ngoài nói
tất cả mọi thứ đều là đau khổ, , sao biết trong đó khổ lại có ngọt ngào."
Mộc Cách sửng sốt.
"Đại sư, người có dám chắc chắn rằng, nếu ta
chết, sẽ không có tranh chấp nữa hay không? Sẽ không có chiến tranh hay
không." Nhược Khả Phi chậm rãi gằn từng tiếng kéo dài .
Mộc Cách suy nghĩ thật nghiêm túc, trầm ngâm nói:
"Không thể"
"Đại sư nếu thật sự muốn tránh cuộc chiến tranh
này, nên giúp ta đào tẩu, mà không phải tới nơi này để giết ta. Nếu ta không có
ở đây, hành động của Cửu Vương gia như thế nào, đại sư đã rõ?” Nhược Khả Phi
không biết trước mắt người rốt cuộc là ai, trong lòng cũng hiểu được một chút,
hắn không đơn giản, không chỉ ... không chỉ là một hòa thượng đơn giản như vậy.
Mộc Cách nhìn Nhược Khả Phi không hề cử động, cũng
không nói chuyện, có lẽ đang suy nghĩ những lời của Nhược Khả Phi.
Cố chấp cuồng! Nhược Khả Phi định nghĩa người trước
mắt như thế.
"Có thể." Mộc Cách bỗng nhiên lên tiếng,
không đợi Nhược Khả Phi có phản ứng, xoay người lập tức rời đi, bỏ lại một bóng
dáng gầy lại cao ngất.
Nhược Khả Phi chậm rãi ngồi xuống, ngực có chút hơi
hơi đổ mồ hôi. Người này, hoàn toàn không giống với bất cứ ai mà mình đã từng
gặp qua, vừa rồi nếu có một câu có nửa phần không đúng, chỉ sợ thật sự sẽ chết,
loại hơi thở giết người một cách sạch sẽ như thế này, mình lần đầu tiên mới gặp
được. Không có mùi máu tanh. Chỉ có cảm giác thanh tịnh nhưng đẹp đẽ.Chỉ sợ
người thường chết ở hắn trong tay còn có cảm thấy được là giải thoát? Đã không
biết nên hình dung như thế nào. Tóm lại, người này không đơn giản.
Giết người, có thể đường hoàng như thế, sạch sẽ như
thế. . .
"Chủ tử?" Ngọc Lưu Ly không biết khi nào thì
xuất hiện bên người Nhược Khả
Phi, "Người làm sao vậy, sắc mặt không tốt lắm." Trong mắt Ngọc Lưu
Ly hiện lên một tia lo lắng không đổi, cảm thấy sắc mặt của Nhược Khả Phi có
chút tái nhợt.
"Không có việc gì" Nhược Khả Phi cúi đầu,
lẳng lặng tựa vào trên ghế.
Cô Vân, ngươi hiện tại đang làm cái gì?
"Chủ tử. Cửu Vương gia muốn khởi binh ."
Ngọc Lưu Ly ghé vào Nhược Khả Phi bên tai nhẹ nhàng nói.
"Ta biết." Nhược Khả Phi cúi đầu, trong
thanh âm có chút cảm xúc nói
không nên lời.
Ngọc Lưu Ly phức tạp nhìn Nhược Khả Phi, trong lòng là
cảm xúc nói không nên lời, nếu, nếu chính mình không đem nàng bắt đến đây, sự
tình có phải sẽ không phát triển trở thành như bây giờ hay không? Hiện tại, nên
làm sao cho phải? Hoàng Thượng sẽ vì chuyện này mà thả nàng sao? Thả nàng quay
về bên cạnh Cửu Vương gia.
Ban đêm, Nhược Khả Phi trốn ở trên giường, nhìn chằm
chằm vào trần phòng.
Cô Vân, tiểu Cô Vân.
Lần đầu tiên gặp được hắn, hắn vẫn là bộ dáng ngây
ngốc, một đứa bé ngây ngô cái gì cũng đều không hiểu. Thậm chí, ngay cả chuyện
phòng the cũng ngơ ngác không biết gì. Nghĩ đến chuyện này, trên mặt Nhược Khả
Phi bất chợt lộ ra nụ cười ôn nhu.
Khi
hắn nhìn thấy Cô Phong đến, cái loại vẻ mặt bi thương khi nghĩ mình sẽ