XtGem Forum catalog
Thất Dạ Sủng Cơ

Thất Dạ Sủng Cơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325540

Bình chọn: 8.5.00/10/554 lượt.

nh cũng thu trở về.

"Nhưng người ta nhớ huynh a." Nữ nhân mặc bộ

y phục màu lục nhạt không thuận theo, không buông tha đi

sát vào hắn.

"Hạ Bích Linh, ngươi không muốn tay ngươi đột

nhiên đứt rời thì nên thành thật một chút." Ánh mắt Diêm Diễm lạnh

như băng, nhìn người cố sống chết ôm chặt lấy cánh tay của mình lạnh lùng nói,

ngữ khí nghiêm nghị cùng ánh mắt làm cho tim Hạ Bích Linh đập nhanh một trận,

hiểu được người trước mắt tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Hạ Bích Linh ngượng ngùng thu

tay lại thế này mới nói : "Người ta là nhớ huynh nữa a."

Diêm Diễm mắt lạnh nhìn nữ tử trước mắt, nhớ mình? Nhớ

mình nên đầu tiên là ra tay tập kích nàng, xem mình là ngu ngốc sao?

"Ai nha, huynh đừng nhìn người ta như vậy."

Hạ Bích Linh hắc hắc cười gượng ,

"Không sai, người ta là được người ủy thác tới lấy tánh mạng của nàng,

nhưng người ta cũng biết nàng là chủ nhân của huynh a. Cái này thật tốt, tìm được

huynh rồi." Hạ Bích Linh dường như vô cùng cao hứng thấy được Diêm Diễm

lúc này.

Nhược Khả Phi nhìn nữ nhân trước mắt vẫn cứ thế nói

chuyện , trên người nàng lộ ra

một mùi máu tanh nồng đậm. Chỉ có trải qua chân chính giết

chóc mới có sát khí nồng đậm đến thế .

Nàng cùng Diêm Diễm là quan hệ như thế nào, ánh mắt hào hứng nóng bỏng của nàng

ta khi nhìn Diêm Diễm cũng không phải giả vờ.

Người theo đuổi Diêm Diễm? Ý nghĩ này nhảy vào trong đầu Nhược Khả Phi, Nhược

Khả Phi cũng hoảng sợ. Gương mặt như sắp giết người của Diêm Diễm cũng sẽ có

người nhiệt tình theo đuổi như thế? Đáng tiếc nhìn biểu tình đối lập của hai

người quá nhiều , chỉ sợ hai người một

là cố tình một người vô ý.

"Gặp được Vô Hồn ta hỏi hắn, hắn còn không nói

cho ta biết chứ. Hừ, lần này tốt lắm, tự mình tìm được huynh." Hạ Bích

Linh cười sáng lạn và đắc ý.

"Hắn không có nghĩa vụ nói cho ngươi biết, "

Đáy mắt Diêm Diễm có chút chán ghét. Hiển

nhiên đối với nữ nhân trước mắt thật

là chán ghét.

"A, thật đáng ghét, hắn cũng nói như vậy a."

Hạ Bích Linh nhíu mày bất mãn nói, "Từ lần trước huynh thua bài cùng Ảm

Đạm thì hoàn toàn biến mất. Người ta tìm khắp nơi nhưng không có cách nào tìm

được huynh.”

Nhược Khả Phi há to miệng. Lần đó tại quán lẩu thấy

hắn không có đồng nào, thì ra là bị Ảm Đạm thắng hết tiền rồi. Nhưng nghĩ sao

cũng nghĩ không ra hai người này lại đánh bạc. Xác thực mà nói là không tin

Diêm Diễm cũng sẽ đánh bạc.

"Ngươi câm miệng cho ta, biến nhanh một chút,

biến mất ở trước mặt ta." Ánh mắt Diêm Diễm lộ

ra thần sắc bạo

ngược . Nữ nhân ngu xuẩn này, luôn nói những lời nói dư thừa vô nghĩa, nếu

không phải lúc trước tên khốn Ảm Đạm kia lừa gạt mình, mình sẽ cùng hắn đánh cá

sao? Càng thật giận là tên khốn kia lại có thể thắng hoàn toàn! Chẵng những

thắng mình, còn trói mình giống như cái bánh chưng ném ra khỏi cửa, tên hỗn đản

này, ỷ vào võ công của mình cao liền xằng bậy. Càng thật giận là, xú nữ nhân

này lại còn ra, còn nói ra ở trước mặt của nàng!

"A?" Hạ Bích Linh không rõ thái độ Diêm Diễm

đột nhiên không được tự nhiên như vậy, rốt cuộc là sao lại thế này. Trước

kia tuy rằng cũng chán ghét mình, nhưng là không có sát khí nặng như vậy,

"Tại sao lại đối với người ta như vậy a, người ta tìm huynh thật không dễ

dàng ."

"Cút!" Diêm Diễm không nói dư thừa, lạnh

lùng phun ra một chữ sau đó

huơ kiếm về hướng nàng.

"Chán ghét, tại sao huynh đối

với người ta như vậy?" Khẩu khí Hạ Bích Linh uể oải, trên mặt không

có cảm giác bị thất bại, giống như sớm đã thành thói quen thái độ của Diêm Diễm

đối với nàng như thế.

"Ngươi, muốn chết sao?" Diêm Diễm không nói

dư thừa.

"Thật là, vậy mà người ta nhớ huynh đến như vậy.

Hôm nay sao huynh lại tức giận đến như vậy, lần khác lại tới tìm huynh."

Hạ Bích Linh hạ mị nhãn, biến mất ngay tại chỗ.

"Nàng, là ai?" Nhược Khả Phi nhìn Diêm Diễm

mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt có chút mất tự nhiên hỏi.

Diêm Diễm không trả lời vấn đề của Nhược Khả Phi, mà

là bỗng nhiên nhìn phía sau Nhược Khả Phi, giật mình.

Làm sao vậy? Nhược Khả Phi theo ánh mắt của Diêm

Diễm nhìn lại về phía sau,

lại nhìn thấy Tiểu Vũ ngã trên mặt đất. Tiểu Vũ đã không thể nhúc nhích.

"Tiểu Vũ!" Nhược Khả Phi chạy vội đến, nâng

thân mình Tiểu Vũ dậy, thế này mới phát

hiện Tiểu Vũ đã bất tỉnh nhân sự, khóe miệng còn có vết máu. Nhược Khả Phi cúi

đầu, phát hiện trên mặt đất có một ngụm máu tươi.

Sao lại thế này? Vừa rồi chỉ chú ý đến Diêm Diễm cùng

cô gái kia, không có chú ý tới dị thường ở phía sau. Khi nào thì Tiểu Vũ xảy ra

vấn đề? Cô gái kia động tay? Không đúng. Cô nương kia là hướng về phía chính

mình đến, cũng không có cơ hội xuống tay với Tiểu Vũ.

"Không phải nàng làm." Diêm Diễm nhìn thân

thể nhỏ bé hôn mê bất tỉnh, cúi đầu phun

ra câu, lại cảm giác mình đã nói dư thừa. Mình không phải là che chở cho nàng

ta, chỉ là đem sự thật nói ra. Nhưng nếu nàng hiểu lầm ý của mình thì làm sao

bây giờ?

"Ừm, ta biết." Nhược Khả Phi gật gật đầu

khẳng định câu nói của Diêm Diễm. Diêm Diễm nhìn biểu tình của Nhược Khả Phi

biết nàng không có hiểu lầm, lúc này