
uồn như thế. Trong kịch trường này, ngoại trừ nhân viên ra chỉ có mình tôi là khán giả, tôi lập tức vỗ tay nhiệt tình, “Rất tuyệt vời.”
Bọn họ đại khái vẫn còn chìm đắm trong vở kịch, vẫn chưa định thần lại được, nghe thấy tiếng vỗ tay của tôi mới nhìn bốn phía, hít thở hít thở, chầm chậm mỉm cười.
Là một vở kịch ngắn mà nói, kịch tuy ngắn, nhưng đối với mười mấy con người của đoàn kịch nhỏ đã thực sự vô cùng xuất sắc rồi. Tôi là một người không có nhiều tế bào kịch nghệ, cũng không có cách nào đưa ra ý kiến về diễn xuất gì, chỉ có đánh giá quan điểm rất giản dị--biểu diễn có thể làm tôi cảm động, chính là biểu diễn tốt. Còn về những cái khác, sân khấu không tốt lắm, đạo cụ chất lượng kém, lời thoại của một số diễn viên vẫn chưa học thuộc, lắp ba lắp bắp; âm thanh lại nhỏ đây đều là thứ yếu.
Đợi đến khi tôi nói ra những lời tán dương này, mọi người ở đây đều mỉm cười. Mọi người ngồi trong phòng khách, lau mồ hôi, uống nước.
Đại Quách vừa xem DV trong tay, cũng không quên vỗ vai tôi, dường như muốn vỗ tôi xuống mặt đất luôn ấy, “Cô gái nhỏ có mắt.”
Tôi cười to, hỏi Thẩm Khâm Ngôn cách tôi gần nhất “Kịch của bọn cậu bao giờ diễn chính thức?”
“Không thể nói công diễn,” Thẩm Khâm Ngôn nói, “Dự định trong mấy ngày năm mới, lúc ấy mọi người đều được nghỉ, có thời gian rảnh.”
Nghĩ đến thực sự cũng rất tốt, nếu mà sắp xếp vào năm mới, thế thì chỉ còn một tháng nữa thôi, chuẩn bị công việc gì cũng kịp, vở kịch này vẫn còn cơ hội nâng cao hơn.
Đang định hỏi một chút chuyện liên quan đến kịch bản, điện thoại reo lên, là điện thoại Kỷ Tiểu Nhụy gọi đến. Âm thanh bên đó rất ồn ào, nhưng tôi có thể nghe ra chị đang gào to hết sức: “Tiểu Chân, bây giờ em mau đến bệnh viện Esther một chuyến. ”
“Cái gì?”
“Đạo diễn Lương ở phim trường bỗng nhiên bị ngất.”
Lục phủ ngũ tạng của tôi trong nháy mắt đóng băng, nắm lấy điện thoại, ngẩn ra không nói được từ nào.
Bên đó thực sự quá hỗn loạn, tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng gió và tiếng động cơ rất lớn, giọng nói của Kỷ Tiểu Nhụy mờ mờ ảo ảo, tôi không nghe ra bất cứ tình tiết liên quan đến bệnh tình nào, ngay lập tức cúp điện thoại; Vốn nghĩ một lúc sau thì gọi lại, tin nhắn đã gửi đến, là địa chỉ của bệnh viện Esther.
Bệnh viện Esther là một bệnh viện tư nhân trong thành phố, tôi trước kia cũng chưa từng nghe qua, chạy ra khỏi kịch trường nhỏ, trực tiếp bắt xe tới đó, nhìn những con số trên máy tính tiền khiến mi mắt tôi cũng giật giật.
Xuống xe, tôi nhìn thấy tiệm hoa bên dường, trong lòng khẽ động, chạy qua mua một bó hoa tươi, giá cả đắt chết người.
Tôi không thích bệnh viện. Bởi vì nguyên do bố tôi bị bệnh, có một đợt đến mức ngửi thấy mùi nước sát trùng là cảm thấy buồn nôn, nhìn thấy áo blouse trắng thì bước đi liền run rẩy. Cũng may, bệnh viện Esther không có mùi nước tiêu độc, giống như một sơn trang nghỉ mát thoái mái.
Tôi đi chậm, khoảng cách từ cửa lớn đến trước toàn nhà cũng chỉ có một hai trăm mét, tôi đi vô cùng gian khổ, chân không ngừng run rẩy, ra lệnh cho bản thân nghĩ lung tung, ví dụ như vấn đề thời tiết và bệnh tình gần đây—nhiệt độ giảm quá nhanh, hết người này lại đến người kia bị bệnh.
Vừa đi vừa nghĩ, nhìn thấy toàn nhà ở trước mắt, càng ngày càng cảm thấy chân tôi như đổ chì, nặng vô cùng, bị một chiếc xe lướt qua dọa cho một trận.
Chiếc xe xoạt một tiếng lướt qua người tôi, dừng ở chỗ cách tôi vài mét, mang theo gió thổi rung bó bách hợp trong tay tôi, căng thẳng quay đầu, nhìn thấy mấy người đàn ông mặc vest từ trong xe xuống, được vây ở giữa là một người đàn ông không còn trẻ lắm, nhìn có vẻ là một người trên năm mươi tuổi, tóc hoa râm, biểu cảm nghiêm túc, phong thái hiên ngang.
Đi taxi căn bản không tiến vào cửa lớn được, chiếc xe này lại có thể trực tiếp đi tới dưới tòa nhà.
Bọn họ như một cơn gió tiến vào đại sảnh rồi vào thang máy, tôi đi tới quầy tiếp tân hỏi số phòng của mẹ tôi, đi lên lầu.
Mẹ tôi ở trong một phòng đơn trên tầng năm, tầng lầu không cao, tôi không đi thang máy, ở chỗ ngoặt cầu thang ngẩng đầu nhìn, có sáu bảy người đứng bên ngoài phòng bệnh, tôi đều quen biết, đều là người trong đoàn làm phim. Mọi người đang túm năm tụm ba nói chuyện hoặc là gọi điện thoại, sắc mặt đều không tốt.
Tôi nhìn thấy Cố Trì Quân đứng ở bên ngoài, nhíu mày thấp giọng nói chuyện với người chế bản và phó đạo diễn, giọng nói rất nhỏ, thỉnh thoảng lại hua tay một cái; Mà Kỷ Tiểu Nhụy lại cầm điện thoại quay vòng vòng tại chỗ, căng thẳng nói “Lâm tiên sinh lại có thể đến nhanh như vậy, em cứ tưởng ông ấy vẫn còn ở nước ngoài, chẳng may ông ấy gặp Tiểu Chân thì làm thế nào đây”, Chương Thời Ninh vỗ nhẹ vai chị, ý tứ an ủi vô cùng rõ ràng.
Tôi lấy điện thoại ra xem, không biết hết pin từ lúc nào.
Tôi ngồi trên cầu thang, nghĩ trái nghĩ phải mười phút, vẫn ôm hoa lên lầu.
Tôi chào hỏi mọi người.
Cố Trì Quân quay đầu nhìn thầy tôi, lập tức dừng cuộc nói chuyện với người chế bản, vẫy chào đi về phía tôi.
“Mẹ em--” Tôi chậm rì rì nói.
Cố Trì Quân lập tức nói: “Nửa tiếng trước bác sĩ đã kiểm tra qua, đạo diễn Lư