
n tức
nào!
Chu Như không biết Viên Tiêu và Thang Viên giận dỗi, nghĩ
như vậy liền cho rằng Viên Tiêu quá yêu và che chở Thang Viên, cho nên
mới không nỡ công bố tin tức ra ngoài! Trong lòng Chu Như nhất thời vừa
ghen lại vừa hận, cô ả không tiếc sa sầm mặt mũi theo đuổi người đàn ông đối với cô ả chẳng thèm ngó tới còn chưa tính, nhưng anh ta lại nâng
niu cưng chiều người phụ nữ khác trong lòng bàn tay, như vậy không phải
đang đánh vào mặt cô ả sao? Chu Như vừa nghĩ như thế, ngay cả ngồi cũng
không yên, đáng tiếc cô ả đang bị cha Chu cấm túc, không thể ra ngoài,
ngay cả điện thoại di động và máy vi tính cũng bị tịch thu.
Cô ả
gắt gao nhìn chằm chằm vào thế giới ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ
kia, ánh mắt thoáng hiện oán độc thâm sâu, cô ả nhất định phải tra được
người phụ nữ đó! Không để cho cô ả dễ chịu? Vậy thì cô ả cũng muốn cho
cô ta nếm thử tư vị này! Viên Tiêu bắt đầu
chạy đến nhà của Thang Viên vào mỗi đêm. Không có chăn mền? Tự chuẩn bị! Không có gối đầu? Tự chuẩn bị! Không có chỗ ngủ? Dễ thôi, giường của bà xã khá lớn. Thang Viên dở khóc dở cười đối với hành động gõ cửa vào mỗi đêm của người này, cuối cùng dứt khoát ngầm cho phép hành vi của anh,
hai người chính thức bắt đầu những ngày sống chung.
Ban ngày hai
người đều đi làm, chỉ đến buổi tối mới có thể gặp mặt, dĩ nhiên… Có vài
lần thiếu chút nữa lau súng cướp cò, may mắn thay uy tín của Thang Viên
luôn sống mãi trong trái tim Viên Tiêu, cho nên mới tránh khỏi cục diện
"từ nay quân vương không lâm triều" xuất hiện.
Cũng chính vì vậy
mà Viên Tiêu liền tự động lý giải thành: "Nếu làm xong toàn bộ công việc trước mắt là có thể làm gì tùy thích". Anh vừa nghĩ như vậy, nhất thời
cảm thấy sức lực toàn thân đều dùng không hết, mỗi ngày cũng không ầm ĩ
đòi tan việc đầu tiên nữa, ngược lại bắt đầu liều mạng làm thêm giờ.
Nhân viên trong công ty cũng không ngừng than khổ, nhưng bọn họ lại
không có cách nào dập tắt ngọn lửa nhiệt tình của Viên Tiêu.
Viên Sanh lại càng luôn miệng kêu khổ, tính cách của hắn vốn vô kỷ luật, lập tức bị Bạch Nhiễm Nhiễm đẩy tới vị trí cao như vậy, căn bản không ứng
phó nỗi, kỳ thật, dựa theo cách nghĩ của Viên Sanh, hắn căn bản cũng
không hứng thú với việc tranh đoạt công ty, chỉ cần ông già cho hắn
nhiều tiền là được, về phần công ty gì gì đó, Viên Địch và Viên Tiêu,
người nào thích thì cứ việc đoạt lấy!
Mà mấy ngày nay, thế công
của Viên Tiêu bọn họ càng ngày càng mãnh liệt, ngày trước còn có Bạch
Nhiễm Nhiễm ở một bên chỉ điểm, nhưng kể từ khi Viên Chiến nhập viện,
toàn bộ tinh thần của Bạch Nhiễm Nhiễm đều đặt ở trên người Viên Chiến,
mọi chuyện ở công ty đều phải dựa vào chính hắn. Không có gái đẹp, lại
càng đừng hòng mơ tưởng đến rượu ngon, Viên Sanh chỉ cảm thấy hắn sắp bị nghẹn chết rồi, cuối cùng thật sự không chịu nổi cuộc sống cấm dục này
nữa, hắn mới đẩy Trần Thịnh lên vị trí cao, thay hắn xử lý công việc, mà chính hắn lại vui sướng hân hoan trong hộp đêm.
Ban đầu Trần
Thịnh còn không nguyện ý, nói sợ người nhà họ Bạch nói bóng nói gió,
nhưng Viên Sanh không thèm để ý chút nào, vỗ vỗ bả vai Trần Thịnh để cho anh yên tâm to gan đi làm, hắn tin tưởng anh. Trần Thịnh không còn cách nào khác cũng liền ỡm ờ ngầm đồng ý.
Trần Thịnh được Viên Sanh
cấp cho quyền lực, dĩ nhiên là dựa theo kế hoạch của Viên Tiêu mà làm,
do đó, đồng nghĩa với việc Viên Tiêu có thêm một đôi mắt ở trận doanh
của quân địch, quan sát từng hành động của đối phương, nắm giữ bước hành động kế tiếp của kẻ địch, tinh chuẩn bày ra kế hoạch tác chiến. Công ty của Viên Sanh dần dần bị Viên Tiêu và Viên Địch ngấm ngầm chiếm đoạt,
thế nhưng hắn lại không hề hay biết một chút gì, thậm chí còn đắc chí,
cho rằng mình vay 10 tỷ từ ngân hàng có thể cứu vớt được công ty, thiếu
chút nữa đi đến tranh công trước mặt Bạch Nhiễm Nhiễm.
Viên Chiến đã nằm viện trong một thời gian dài, nhưng người chăm sóc ông cũng chỉ
có một mình Bạch Nhiễm Nhiễm. Ông nuôi ba người con trai, nhưng không có một người đến thăm ông khi ông bị bệnh. Viên Địch và Viên Tiêu thì cũng thôi, huống chi Viên Tiêu còn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm ấy. Nhiều ngày nằm trên giường bệnh đã khiến Viên Chiến nghĩ thông rất
nhiều. Ban đầu là ông có lỗi với Hà Viên, ông vẫn muốn đền bù cho hai
anh em Viên Địch và Viên Tiêu, cho nên qua nhiều năm như vậy, cho dù
Viên Địch chưa bao giờ gọi ông một tiếng ba, ông vẫn sắp xếp cho anh vào công ty, bồi dưỡng anh thành tài. Bây giờ, nếu hai anh em bọn họ muốn
lấy tất cả của ông, vậy thì cầm đi đi, dù sao đều là con trai của mình,
ngay cả khi đoạt lấy từ trong tay ông cũng coi như là nước phù sa không
chảy ra ruộng ngoài.
Nhưng chuyện chân chính khiến Viên Chiến khó có thể quên được chính là Viên Sanh. Ông nằm viện một tháng, đứa con
trai út này của ông vẫn không hề bước chân vào cửa phòng bệnh nửa bước!
Bạch Nhiễm Nhiễm một mực biện hộ cho Viên Sanh, nói hắn gần đây bận rộn
công việc, không có thời gian. Nhưng dù có bận rộn như thế nào, bệnh
tình của cha ruột mình cũng đã nguy kịch đến như