
n Tịnh Thư liều chết để bảo vệ cho nữ tử này thì
hắn thân là Tuần Sử Thiên Quân không thể trơ mắt nhìn phàm nhân kia rơi
vào nổi khổ sinh ly tử biệt.
Được rồi, Thiên Quân hắn sẽ làm một chuyện tốt vậy.
Quân Mạc Ức tay vẫn nắm cổ An hồ ly, đi tới trước mặt Vân Tịnh Thư, chắp hai ngóng tay thầm thì “ bàn nhược phá, bàn nhược phá…”
Đột nhiên một tầng ánh sáng màu vàng bao quanh thân mình Ngôn Sơ Thất, làm
cho cả người nàng trở nên sáng bừng, không ai dám chạm vào. Ngón tay của Quân Mạc Ức di chuyển ngón tay, luồng ánh sáng màu vàng liền chiếu lên
lưu tinh truy nguyệt kiếm của Vân Tịnh Thư, ánh sáng trên thân kiếm
không còn là màu lam mờ nhạt mà biến thành màu vàng rực rỡ.
“Ta lưu lại pháp thuật bảo hộ thân thể cho nàng, còn độ tiên khí trên kiếm
của ngươi, yêu ma bình thường không thể tới gần ngươi được. Ngươi ở lại
đây bảo hộ cho nàng, hồ ly, theo ta đi tìm chủ nhân ngu ngốc của ngươi
về”
Quân Mạc Ức túm cổ hồ ly nhảy ra ngoài, tường vân cũng lập tức hạ xuống, bao quanh hắn.Quân Mạc Ức nhảy lên đám mây, hơi dùng sức một chút, đám mây
liền bay đi.
Đã đi xa nhưng vẫn còn nghe tiếng An hồ ly thét chói tai “ Thiên Quân, tha mạng…ta sợ độ cao…”
Vân Tịnh Thư cầm lưu tin truy nguyệt kiếm chạy ra ngoài, nhìn bóng dáng bọn họ đã đi xa, có chút sửng sốt.
Vừa rồi hắn không nghe lầm chứ, người kia nói Bạch Tử Phi…là thần tiên sao? đây quả là chuyện không thể tưởng tượng được, tên kia thư sinh yếu
đuối, luôn làm chuyện kỳ cục, lại nhiều lời…thế mà là thần tiên sao?
Nhưng mà…nhớ tới lúc trước hắn xâm nhập Đường môn còn có cách thu phục
yêu khí, có lẽ hắn thực sự là…thần tiên?
Thật không ngờ trong đời hắn còn có thể gặp được thần tiên.
Vân Tịnh Thư hơi nhíu mày, chỉ mong thần tiên này giúp được Bạch Tử Phi, sớm lấy được Tu Hồn thảo, cứu tỉnh Sơ Thất.
Hắn ở đây lo lắng còn không biết Ngôn Sơ Thất và Bạch Tử Phi đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm nhất.
Bàn Vân sơn, tại Bàn Yêu cốc, tất cả các yêu ma tai to mặt lớn đều xuất hiện.
Hồng ma cùng Lục yêu không chỉ tức giận Bạch Tử Phi trêu cợt bọn chúng, càng tức giận Ngôn Sơ Thất chỉ có hồn phách mờ ảo mà cũng dám xuống tay với
bọn chúng vì vậy mà giận dữ thình Ma vương, Yêu vương đến.
“Ngươi đi mau!” Bạch Tử Phi nhìn thấy tình huống không thể không chế được nữa
liền nôn nóng bảo Ngôn Sơn Thất “ ngươi hiện chỉ là hồn phách, có thể
bay lượn, nhanh thừa dịp bọn chúng không để ý mà quay về Ngôn gia đi”
“Ta không!” Sơ Thất vẫn quật cường, cố chấp
“Không cái gì, mau nghe ta , trở về! Đi tìm Vân Tịnh Thư, hắn sẽ bảo hộ cho
ngươi. Nếu ta không trở về thì bảo hắn đến Tử Vân sơn thỉnh cao nhân,
nhờ người này lấy Tu Hồn thảo cho ngươi” Bạch Tử Phi lòng nóng như lửa
đốt.
Hồn phách Ngôn Sơ Thất nhất định không chịu đi
“Không!”
“Sơ Thất” Bạch Tử Phi gấp đến độ rống to.
“Nếu ngươi không trở về được thì ta sống còn có ý nghĩa gì?” Sơ Thất nhìn
hắn, thản nhiên nói “ chẳng qua là sinh lão bệnh tử, luân hồi chuyển thế mà thôi”
Bạch Tử Phi đột nhiên sửng sốt.
Những lời này, qua miệng An hồ ly làm hắn cảm thấy đau lòng vô cùng như do
Ngôn Sơ Thất nói ra lại thấy cực kỳ vân đạm khinh phong.
Ngôn Sơ Thất nhìn hắn, hai mắt tỏa sáng.
Đột nhiên nàng xoay người, ngọc bích kiếm trong tay vung lên
Bá!
Một con tiểu yêu vừa xông tới đã bị nàng hạ gục nhanh tiêu diệt gọn
Kiếm trong tay Ngôn Sơ Thất vung loang loáng, dù yêu ma có hình dạng gì cũng không sợ “ đến đây đi, ta không sợ các ngươi đâu, hôm nay sẽ quyết
chiến với các ngươi tới cùng”
Nữ tử anh khí bừng bừng.
Bạch Tử Phi nhìn thấy Ngôn Sơ Thất như vậy tâm đột nhiên co rút gắt ga, cảm
giác như trong lòng mình đang có tiếng gào thét, hãy giữ lấy nàng, ở bên cạnh nàng, quản chi hắn là thần tiên hay không, để ý làm gì tới tam
giới hay thiên quy. Chỉ cần có nàng bên cạnh, chỉ cần nàng đứng trước
mặt, đời này, kiếp này, mãi mãi vĩnh viễn đời đời kiếp kiếp…
Yêu ma bị lời nói của Ngôn Sơ Thất chọc giận, kêu la đầy trời, xòe móng vuốt hung hãn tấn công vể phía bọn họ.
Ngôn Sơ Thất không chút sợ hãi, ung dung đón đánh
“Không! Sơ Thất, đi mau” Bạch Tử Phi hoảng hốt la to, đưa tay đẩy mạnh hồn
phách của nàng “ ta sẽ không sao, cho nên ngươi cứ nên quay về cuộc sống phàm nhân của ngươi đi, Sơ Thất…đi mau”
“Không!” Ngôn Sơ Thất không ngờ bị hắn đẩy mạnh như vậy, không kịp chuẩn bị thì
hồn phách đã phiêu phiêu, rồi dạt ra xa, đành trơ mắt nhìn hắn bị đám
yêu ma vây quanh
“Không! Tử Phi! Không cần!”
Trong Bàn Yêu cốc, yêu ma tụ tập đông như trảy hội, tiếng kêu la vang trời.
Bạch Tử Phi đang trở thành mục tiêu công kích của đám Lục yêu mà linh
hồn Ngôn Sơ Thất lại là đối tượng của nhóm Hồng ma. Tuy nhiên, thoạt
nhìn thì Bạch Tử Phi có vẻ dễ đối phó hơn, bởi vì trường kiếm trên tay
Ngôn Sơ Thất không phải dễ nói chuyện.
Nàng tuy chỉ là một linh hồn nhưng từ khi té xỉu, linh hồn rời khỏi thế xác
thì nàng đã nhìn thấy hết thảy rất rõ. Bạch Tử Phi không nên đến Bàn Vân sơn, những lời hắn và Vân Tịnh Thư nói chuyện, nàng đều nghe hết. Dù
không biết Bàn Vân sơn hung hiểm thế nào nhưng vẫn bám theo hắn, cùng