
ời.
Thiên quân đại nhân a, người muốn hỏi chuyện gỉ? ngươi là Thiên Quân đại nhân được tiên giới phái đi tuần tra thế gian, nếu có yêu ma quỷ quái dở trò tác loạn thì đều bị đại nhân ngài xử đẹp thì có ai mà không sợ chứ. Cho dù không làm chuyện sai trái gì thì vẫn sợ hãi cái đao trảm yêu trừ ma
trong tay ngài nha.
Vân Tịnh Thư nhìn An hồ ly hôn mê đến sắp bất tỉnh liền mở miệng “ nó quả
thực chưa hề tác loạn, nếu có thể, xin buông tha cho nó đi”
An hồ ly suýt trào nước mắt, thiếu chút nữa là quỳ xuống khấu đầu tạ ơn Vân Tịnh Thư.
Quân Mạc Ức liếc Vân Tịnh Thư một cái.
Nam nhân này phong độ nhanh nhẹn, tướng mạo thanh tú, giữa trán còn chó
khỏa chu sa nhìn rất có bộ dáng tiên phong đạo cốt. Nhưng huyết tinh
trên người hắn rất nặng, dường như là có nhiều nợ máu, nhưng nam nhân
như vậy ở phàm giới lại chính là nam nhân xuất sắc ah.
Quân Mạc Ức mỉm cười, thả An hồ ly trong tay ra
“Các hạ không phải người cũng chẳng phải yêu nhưng lại can đảm hơn người”
“Quá khen.”
Vân Tịnh Thư vẫn thản nhiên.
Quân Mạc Úc nhìn hắn nảy sinh vài phần kính trọng, ở phàm giới, ai thấy hắn
cũng đều sợ tới mức quỳ xuống vái lạnh hoặc la to hoảng hốt rồi co giò
bỏ chạy thế nhưng nam nhân này lại thản nhiên, hắn tuấn tú, khí độ phi
phàm, quả là nhân trung chi long.
Hắn liều mạng bảo vệ nữ nhân kia mà không màng sống chết của bản thân làm
cho Quân Mạc Ức hiếu kỳ “ hồn phách đã lìa khỏi thân xác hèn chi lại hấp dẫn nhiều ma tới đây, nhưng mà ai đã cho ngươi pháp thuật, ra lệnh cho
ngươi bảo hộ nàng
Vân Tịnh Thư nghe vậy, quay sang nhìn Ngôn Sơ Thất “ một bằng hữu”
Hắn sẽ không bán đứng người khác, nhất là khi người trước mặt chưa biết là
bạn hay thù. Tuy rằng hắn cảm giác nam nhân khôi giáp trước mặt không
phải tiên cũng chẳng phải yêu, nhưng hắn sẽ không sơ suất mà nói tên của tên kia ra.
Vân Tịnh Thư trả lời như thế lại làm cho Quân Mạc Ức nhịn không được nở nụ cười
Hắn là Tuần Sử Thiên Quân, tam giới đều do hắn quản huống chi là nhân gian
nho nhỏ này, hắn muốn biết chuyện gì cũng đâu có ai có thể làm khó được
hắn.
Quân Mạc ức liền duỗi tay, An hồ ly liền lập tức bị kéo về lại trong bàn tay hắn.
An hồ ly sợ tới mức lông toàn thân đều dựng đứng, nhìn giống y chang một con nhím bạc.
Quân Mạc Ức híp đôi mắt dài tinh tế, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ “ bằng hữu của hắn là chủ nhân của ngươi đúng không?”
An hồ ly run lảy bẩy, lắp ba lắp bắp “ Thiên Quân đừng giết ta, Thiên Quân đừng giết ta, ta chính là lương dân, không là lương yêu, là lương yêu
bậc nhất…thực ra ta bị mất trí nhớ…ngày mai là quên sạch mọi chuyện…a, ta không nhớ rõ”
Quân Mạc Ức nhìn An hồ ly run rẩy, không nôn nóng, chậm rãi nói “ được,
ngươi có thể mất trí nhớ, cái gì cũng không biết. Nữ nhân này bị Hạt Tử
Ma cắn, chỉ có Tu Hồn thảo trên Bàn Vân sơn mới có thể giải được, hơn
nữa còn phải tìm được Hạt Tử Ma đã thi độc, bắt nó trả lại máu trên
người nữ tử này. Nói khác khác…ngươi cứ chậm rãi mất trí nhớ đi, nàng
cũng có thể sớm đầu thai”
Vân Tịnh Thư kinh hãi
“Ngươi nói, Sơ Thất sẽ chết? !”
Quân Mạc ức lãnh đạm cười “ hồn phách của nàng đã rời khỏi người rất xa, tuy ta không biết nàng hiện đang ở đâu, nhưng nếu trong mười canh giờ mà
chưa quay về thì cho dù có một trăm cọng Tu Hồn thảo cũng không cứu
được, ngươi nói xem nàng có chết hay không?”
“Mười canh giờ? !” An hồ ly nhịn không được mà kinh hô “ không được, tiên
nhân đang ở Bàn Yêu cốc, trong mười canh giờ không thể quay về”
Lúc này An hồ ly mới phát hiện ra mình lỡ lời liền lập tức hoảng sợ che miệng, lo lắng nhìn Quân Mạc Ức.
Quân Mạc Ức nào phải người phàm, đương nhiên là đã nghe rõ ràng
“Tiên, nhân? ! Ngươi là nói, chủ nhân của ngươi là thần tiên? !”
An hồ ly vội vàng nhét đầu vào hai chân
“Ta mất trí nhớ . . . . . . Ta mất trí nhớ . . . . . . Ta mất trí nhớ . . . . . .”
Quân Mạc ức ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Ngôn Sơ Thất đang nằm trên
giường, rồi lại liếc mắt nhìn thanh kiếm trong tay Vân Tịnh Thư, con
ngươi hẹp dài nheo lại, trong lòng thầm tính toán “ bằng hữu của ngươi
họ Bạch?”
Vân Tịnh Thư ngẩn ra.
“Bạch, Tử, Phi.”
Lần này ngay cả Vân công tử luôn luôn trấn tĩnh cũng phải có biến hóa, khỏa chu sa giữa trán khẽ run run.
“Quả nhiên là hắn.” Quân Mạc Ức đương nhiên nhìn ra được biểu tình của Vân
Tịnh Thư, nhướng mày, tức giận quát “ loại tiểu tiên này còn dám một
mình đi vào Bàn Vân sơn sao? thật sự là muốn chết”
Vân Tịnh Thư có chút bất an, nhịn không được mở miệng hỏi “ ngươi nói hắn có nguy hiểm sao?”
“Đương nhiên! Bàn Sơn là nơi yêu ma quỷ quái tụ hợp, là địa phương bọn chúng
thường chọn để đánh nhau, đừng nói là thần tiên chẳng bao giờ tới mà
ngay cả phàm nhân cũng ít người dám đi ngang qua đó. Từ xưa tới nay, đó
là nơi tam giới không thèm quản, ngươi nghĩ xem có nguy hiểm hay không?” Quân Mạc Ức lạnh lùng trả lời.
Vân Tịnh Thư hoảng hốt, nhịn không được quay đầu lại nhìn Ngôn Sơ Thất.
Nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt như trước, giống như là đang ngủ.
Quân Mạc Ức nhìn ánh mắt thương tiếc của hắn thì nhịn không được mà nhíu
mày, nhớ tới vừa rồi Vâ