
h Tử Phi ngồi trước giường.
Vân Tịnh Thư nằm hôn mê trên giường, miệng vết thương trước ngực đã trở nên thâm đen, máu đen vẫn không ngừng phun cũng kết thành một mảng lớn. Chu Sa công tử anh tuấn lẫy lừng giờ lại vô cùng chật vật, không mặt tuấn
tú không một chút máu, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng cũng trở nên xanh
tím.
Như Hoa hồ ly mang nước tới đặt trên ghế, liếc mắt nhìn Vân Tịnh Thư, không ngờ mùi máu tươi nồng nặc làm nó nhịn không được mà muốn ói, dưới váy
lập tức hiện ra cái đuôi lông xù to đùng.
“Xong rồi, xong rồi, tiên nhân. Ta lòi đuôi ra rồi” Như Hoa hoảng hồn la lớn
Tuy rằng nó đã tu luyện một ngàn bảy trăm năm nhưng không biết bị thương
khi nào mà tình trạng mất trí nhớ thường xuyên lặp đi lặp lại, cho nên
dù nó siêng năng tu luyện thì yêu khí cũng không giảm đi. Cho nên khi
gặp phải tình cảnh huyết tinh nồng nặc thì yêu khí trên người nó cũng
đậm hơn, dễ dàng lộ ra chân thân, không chỉ có lòi đuôi mà ngay cả răng
nanh móng vuốt cũng sẽ xuất hiện.
Bạch Tử Phi nhíu mày nhìn Vân Tịnh Thư “ tự mình xử ký đi, không được thì lấy cái đuôi nhét vào thắt lưng á”
Như Hoa hồ ly đơ như cây cơ, có ai từng thấy bạch hồ ly mĩ miều xinh đẹp lại dắt cái đuôi vào thắt lưng chưa?
Nhưng mà người nọ là sống hay chết mà chảy máu nhiều như vậy, còn đen thui
nữa chứ, e là tiên nhân cũng không thể cứu được hắn ah.
Như Hoa hồ ly phe phảy cái đuôi, đong đưa cái eo nói “ tiên nhân, người này chắc là trúng độc rất nặng, huyết mạch đã trở nên mơ hồ, tiên nhân còn
có thể cứu hắn được sao?”
“Cứu được hay không thì tùy thuộc một châm này” Bạch Tử Phi cầm ngân châm, mắt liếc nhìn sách cổ.
Truyền thuyết kể rằng thần châm được luyện từ trong ánh mắt của Kim Kê Đại
Tiên, có thể di chuyển trong huyết mạch, nháy mắt có thể đả thông kỳ
kinh bát mạch, nhưng châm này là để cho thần tiên tu luyện, nếu đâm vào
trong thân thể phàm nhân, e là sẽ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn ah.
“Oa, tiên nhân, ngươi mà hạ châm xuống, hắn chắc chắn sẽ đi đời nhà ma nha”
Như Hoa hồ ly nhìn Vân Tịnh Thư nói “ tiên nhân, hình như ngươi rất hận
hắn, hắn là tình địch của ngươi phải không? sợ hắn cướp Sơ Thất tiểu thư đi hả? tiên nhân, ngươi quả thực là ngoan tâm”
Bạch Tử Phi lười dong dài, cẩn thận, chăm chú ngắm nghía ngân châm” hồ ly,
ta hiện tại muốn dùng tiên pháp giúp hắn bức độc chữa thương, ngươi ở
sau ta, nếu tiên lực của ta không đủ thì người nhất định phải đặt tay
vào lưng ta mà hỗ trợ”
“A? Vì cái gì a? Ta mới tu luyện ba ngày, ta không có công lực đâu” Như Hoa hồ ly lại lâm vào mất trí.
Bạch Tử Phi không muốn đôi co với nó, mà thật muốn một châm cho nó đi uống trà cùng Diêm Vương gia cho rồi.
Bạch Tử Phi cầm chắc ngân châm, vận khí, nhanh chóng đâm vào miệng vết thương của Vân Tịnh Thư.
Ngân châm vừa chạm vào miệng vết thương của Vân Tịnh Thư thì lập tức mềm
nhũn, giống như ngân trùng lần theo huyết mạch mà bắt đầu xâm nhập vào
cơ thể hắn.
“A!” Vân Tịnh Thư đau tới mức la to một tiếng, miệng lại phun ra một ngụm
máu to, thiếu chút nữa làm ướt hết người Như Hoa hồ ly, may mắn nó phản
ứng nhanh, lập tức nhảy sang một bên, miệng còn la to “ ah, tiên nhân
giết người kìa”
Hộc máu!
Bạch Tử Phi thật muốn bóp chết nó.
Nhưng hiện tại là thời khắc mấu chốt! Thần châm đi vào huyết mạch của Vân
Tịnh Thư sẽ theo mạch chạy khắp toàn thân hắn, Bạch Tử Phi nhất định
phải dùng tiên pháp để khống chế hướng đi của châm, không cho nó xuyên
phá màng não của hắn, nếu không thì sẽ uổng công rồi.
Cho nên không thể cùng hồ ly đấu võ mồm. Bạch Tử Phi lấy ra pháp khí ngọc
như ý, mặc niệm một câu chú ngữ, tiên lực lập tức tập trung trên đầu
ngón tay hắn, từ ngọc như ý bắn ra ngoài.
Nháy mắt kim quang tỏa ra bốn phía, tiên pháp của Bạch Tử Phi chiếu tới đây, thân thể Vân Tịnh Thư giống như trở nên trong suốt, cơ hồ có thể thấy
được thần châm đang di chuyển trong cơ thể hắn. Bạch Tử Phi tập trung
khống chế thần châm, không cho nó đi về phía trước mà thẳng một đường
thông nhập huyết mạch bị trúng độc, giống như là một người dẫn đường…
Phốc —— phốc ——
Máu bầm đen vẫn giống như thác nước phun trào từ miệng vết thương của Vân Tịnh Thư.
Như Hoa hồ ly thấy vậy run sợ, yêu khí càng hiện ra nhiều hơn.
Bạch Tử Phi dùng hết toàn lực khống chế thần châm nhưng rất nhanh tiên lực
bắt đầu suy yếu. Hắn vốn chỉ là một tiểu tiên, cho nên tiên pháp cũng có hạ, hơn nữa hắn đã hạ phàm nhiều năm, rất ít khi vận dụng tiên pháp,
hơn nữa còn có quy định tiên nhân sau khi hạ phàm chỉ phải hạn chế vận
dụng tiên pháp. Cho nên dù hắn cố gắng hết sức thì cũng không chống đỡ
nổi nữa.
“Hoa hồ ly, mau tới đây!” Bạch Tử Phi cảm thấy mình không thể gắng gượng được nữa, vội vàng gọi hồ ly
“A? Ách, người ta không phải là Hoa hồ ly, người ta là An hồ ly ah, hay là
ngươi gọi ta là hồ ly xinh đẹp đáng yêu cũng được” Như Hoa hồ ly đung
đưa cái đuôi
Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh “ mau lại đây cho ta, nếu không khi ngươi lại mất trí nhớ, ta sẽ đem ngươi quay về Cửu Mạc sơn”
“A, không cần!” Như Hoa bị uy hiếp vội vàng nhảy đến sau lưng Bạch Tử Phi.